Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
nay.
Thủ đoạn của ba người này bây giờ gợi nhớ đến mình năm đó, thanh xuất vu lam mà thắng vu lam (*).
(*ý chỉ người đời sau tài giỏi hơn người đời trước, tương tự câu ''trò giỏi hơn thầy', ''hậu sinh khả úy)
Man Cốt nói giản dị nhất, tỏ thái độ.
- Nhóm chúng ta thành tâm gia nhập Ma Giáo, cam đoan một chuyện tốt đều không được.
Đà chủ nhẹ nhàng gật đầu, nói không chừng ba người này có thể được cao tầng coi trọng, để phía trên đánh giá về Diên Giang đà sẽ cao hơn thêm một bậc.
Đám người nhìn hằm hằm ba người Lục Dương, bọn hắn đều là lưu manh, vô lại, lừa đảo nổi danh, nhưng cũng không có vô sỉ như ba người, gạt người gạt ác như vậy.
Nếu Đà chủ không ở đây, bọn hắn đều muốn cùng nhau tiến lên, xé nát ba tên hỗn đản này.
Đà chủ không thèm để ý ý nghĩ của người phía dưới, một đám tầm thường, làm sao có giá trị hơn được ba người này.
- Ba người các ngươi có tu vi gì?
Lục Dương cung kính đáp:
- Đều là Trúc Cơ sơ kỳ. Ba người huynh đệ chúng ta đến từ nơi khác, một tháng trước đi vào quận Diên Giang, một lần tình cờ nghe nói Ma giáo tuyển người, nên muốn đi thử một chút, gặp người cạnh tranh quá nhiều, mới ra thượng sách này.
- Làm không tệ.
Đà chủ càng nhìn ba người càng hài lòng, hạt giống tốt, đây đều là công trạng của mình.
Hắn vừa rồi tiện tay vung lên, Trúc Cơ sơ kỳ bình thường đều sẽ bị thương, ba người trái lại, một chút cũng không bị tổn thương, nói rõ bọn hắn là siêu quần bạt tụy trong Trúc Cơ sơ kỳ.
Nếu như ba người này biểu hiện tốt thông qua khảo nghiệm, tăng lên thành chấp sự cũng có thể.
Những người bị ba người Lục Dương đào thải cũng liên tục ngo ngoe trở về, là khi Đà chủ tới kêu bọn hắn trở lại.
Những người bị đào thải càng oán hận đám Lục Dương hơn những người khác, Lục Dương cảm thấy nếu hiện tại giết chết những người này, chỉ sợ có thể trực tiếp hóa thành oán linh.
Đà chủ lại mở ra vách đá, nói với tất cả mọi người:
- Tất cả vào đi.
Phía sau vách đá là một mảnh không gian rộng lớn mà âm u, cự thạch lơ lửng, dùng xiềng xích liên kết, có chút hùng vĩ.
Lục Dương phỏng đoán là thật, Diên Giang đà ở trong một động thiên.
Thái độ của Đà chủ đối với ba người rõ ràng không giống những người khác:
- Các ngươi suy nghĩ rất tốt, muốn giảm bớt đối thủ cạnh tranh, làm cũng không tệ, nhưng các ngươi từ vừa bắt đầu đã sai, giảm bớt những người này, hoặc nói coi như chỉ có ba người các ngươi tham gia khảo nghiệm, cũng chưa chắc có thể hợp cách.
- Đây là ý gì?
Ba người Lục Dương không hiểu.
Đà chủ dưới mặt nạ cười không đáp, giẫm lên đá lơ lửng, đưa mọi người đến tảng đá lớn nhất đang lơ lửng.
Đây là một chỗ bình đài, mặt đất khắc đường vân phức tạp mà mỹ lệ, Đông Nam Tây Bắc bốn phương tám hướng đứng thẳng bốn cột đá cổ lão, mười một tên chấp sự người mặc hắc bào mỗi người quản lí chức vụ của mình, canh giữ ở biên giới bình đài.
- Các ngươi phân tán ngồi xuống, buông lỏng tâm thần.
Đám người làm theo, Đà chủ đi vào bình đài chính giữa, trung ương có một khối đá xanh biếc lơ lửng, mặt ngoài tảng đá khắc lấy lít nha lít nhít ký hiệu thần bí.
Đà chủ đưa linh khí vào tảng đá, trận pháp dưới chân vận chuyển, xoay tròn mở rộng, phục chế gia tăng, trong nháy mắt che kín toàn bộ bình đài.
Bình đài giống như là một đầu Viễn Cổ cự thú đang khôi phục, dùng thần bí lực lượng đến từ Hoang Cổ, đưa mọi người đến không gian không biết.
Trong không gian trắng tinh, người lờ mờ đứng đấy, một mặt mờ mịt, không biết rõ xảy ra chuyện gì.
Lục Dương nhìn thấy không gian trắng tinh, kiểu gì cũng sẽ hoài nghi trong đám người đột nhiên chui ra ngoài một Đậu Hủ Thiên Tôn.
Lục Dương phát hiện bên cạnh không có Mạnh Cảnh Chu, cũng không có Man Cốt, xung quanh đều là chút kẻ không quen biết.
- Huynh đệ, ngươi là người nào?
Lục Dương có chút quen thuộc hỏi, người kia không phải thích ứng nhiệt tình của Lục Dương.
Người kia cảm thấy không nói lời nào cũng không tốt, nhân tiện nói:
- Hoàng Nhạc Thành.
Lục Dương liên tiếp hỏi mấy người, phát hiện bọn hắn đến từ cứ điểm khác biệt của Ma giáo, đều là thông qua trận pháp lớn truyền tống đến nơi đây.
Lục Dương đại khái hiểu rõ ý của Đà chủ, lần chọn lựa này không phải mỗi cứ điểm tự chọn, mà là do tổng bộ tổ chức, tất cả tán tu Ma đạo đồng thời tham gia tuyển chọn.
- Cảm giác này giống như Âm Hồn xuất khiếu, lại có chỗ khác biệt.
Lục Dương tự lẩm bẩm, hắn cảm thấy bình đài truyền tống cũng không phải chân thân, mà là ý niệm.
- Ngược lại có ý tứ, không biết rõ đại sư tỷ có thể hay không...
Lục Dương ngừng lại suy nghĩ, nếu như hiện tại là trạng thái tư duy, nói không chừng Bất Hủ giáo có biện pháp kiểm tra đến hắn đang suy nghĩ gì.
Cẩn thận là hơn.
Bỗng nhiên, toàn bộ không gian tối xuống, một bóng người tản ra ánh sáng trắng đứng ở không trung.
Chỉ nghe người kia nhàn nhạt nói:
- Bản tọa là Phó giáo chủ Bất Hủ giáo, thiết lập ba khảo nghiệm cho các ngươi, người thông qua ba khảo nghiệm, có thể nhập bản giáo.
Đám người bạo động, nghĩ không ra Bất Hủ giáo thế mà coi trọng lần tuyển chọn vào giáo như vậy, phó giáo chủ đều lộ diện.
Tứ đại phó giáo chủ của Ma giáo, trong toàn bộ Trung Ương đại lục đều là đại nhân vật, ngày thường gặp mặt một lần đều là hi vọng xa vời.
Lục Dương thì không có cảm giác gì, không phải là cùng cấp với Trưởng lão của Vấn Đạo tông sao, cũng không phải không có gặp qua.
Chương 98 : Phương Thức Thông Quan Chính Xác (2)- Trạng thái của các người chỉ là một ý niệm, thân thể thực sự vẫn còn ở chỗ cũ. Sau khi hoàn thành bài kiểm tra chính thức, tu vi và ký ức của các người sẽ biến mất, tất cả mọi người đều ở cùng một khởi đầu.
Giáo Chủ rất để ý bài kiểm tra lần này, điều gì quan trọng nhất trong khi đại thế chi trhắn, đó chính là tài năng.
Nếu bọn họ có đơn linh căn, có trời sinh linh thể, có trời sinh ma chủng, thế thì bọn họ có tiền vốn để chống lại những thiên kiêu kia của chính đạo.
Vì vậy, hắn đã nhờ Phó Giáo Chủ thiết kế kỹ lưỡng ba bài kiểm tra, nhất định phải tuyển chọn ra những thiên tài thực sự.
Để ngăn chặn việc có người gian lận, lần này sử dụng pháp môn bí mật trong giáo phái, xóa bỏ tu vi và ký ức của mọi người, chỉ có cách này mới có thể phản ánh ra trình độ thực sự.
- Bài kiểm tra đầu tiên chính thức bắt đầu, tiêu chuẩn vượt qua là đánh bại quân đội nước Lương.
Sau khi Phó Giáo Chủ nói xong câu này, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, không phân biệt được phương hướng, khi tỉnh lại, đã không còn nhớ gì nữa.
- Đây là đâu vậy?
Khi Man Cốt tỉnh lại, đầu óc vẫn còn đang nhói nhói.
Hắn rối bời, cầm một thhắn kiếm gãy trong tay, bộ giáp đầy máu.
Man Cốt bước đi vài bước, suýt té ngã, cận vệ nhhắn chóng giúp hắn:
- Tướng quân, mau lên ngựa, bây giờ không phải lúc để giữ lòng tự trọng, quân đội của Lương Quốc sắp đuổi kịp chúng ta.
Trong quá trình bỏ trốn trên ngựa, những ký ức liên quan đến cuộc thử thách dần tràn vào đầu Man Cốt.
- Ở đây có hai quốc gia là Lương Quốc và Tần Quốc, hai quốc gia là thù địch, đều muốn đánh bại đối phương, Tần Quốc không mạnh bằng Lương Quốc, hiện tại ta là tướng quân của Tần Quốc, chỉ huy toàn bộ quân đội Tần Quốc.
- Lần này ta lơ là, bị kẻ địch gài bẫy, cần phải xốc lại tinh thần, quay lại đánh bại Lương Quốc!
Man Cốt quên rằng đây là thử thách, chỉ nhớ rằng hắn là thường thắng tướng quân của Tần Quốc, nhất định phải đánh bại Lương Quốc, bảo vệ đất nước của mình.
Ngoài ký ức nền tảng, kinh nghiệm chiến đấu cũng tràn vào đầu, Man Cốt hiện tại đã trở thành thường thắng tướng quân của Tần Quốc.
Đáng tiếc, Man Cốt có kinh nghiệm, tướng quân của Lương Quốc cũng có kinh nghiệm tương đương, hai bên giao trhắn, Man Cốt liên tiếp thất bại.
Man Cốt có uy tín rất cao trong quân đội, binh lính tin tưởng hắn, họ tin rằng thất bại chỉ là tạm thời, tướng quân Man Cốt nhất định sẽ dẫn dắt họ đến chiến thắng.
Man Cốt lại thất bại, hắn thật thà, có kinh nghiệm chiến đấu không giả, nhưng không thể áp dụng tốt vào thực tế, luôn rơi vào bẫy của tướng quân Lương Quốc.
- Hu, hu, hu...
Man Cốt chạy tới một hang động, lần này thất bại thảm hại, cởi giáp, đó là sự nhục nhã nhất đời hắn.
Bên ngoài gió mưa buốt lạnh, làm cho tâm trạng hắn càng thêm u ám.
Sau khi nhớ đến sự tin tưởng của binh lính vào mình và những trận thất bại mà hắn gánh chịu, Man Cốt cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, đầy vết nứt, hận không thể tự tử mà chết.
Chết đi, thất bại, Tề Quốc, tất cả đều không liên quan đến hắn!
Bất ngờ, một con nhện thu hút sự chú ý của hắn.
Con nhện có hình dáng lạ lẫm, Man Cốt chưa từng thấy.
Nhện đang dệt lưới, gió mưa từ ngoài hang thổi vào, mấy lần làm rách lưới.
Mỗi lần rách, nhện lại bắt đầu dệt lại lưới, không hề nản lòng.
Nhìn nhện thất bại lần lượt, cố gắng lần lượt, Man Cốt cảm thấy nhện rất giống hắn.
- Ngươi sẽ thành công!
Man Cốt nhìn chằm chằm con nhện, trong ánh mắt dần tràn ngập hy vọng.
Nhện đã làm được, hắn là con người, chẳng lẽ ý chí của hắn có kém hơn cả nhện?
Cuối cùng, sau vô số lần thất bại, nhện cũng đã dệt thành công lưới của mình.
Man Cốt đứng dậy, thiêu đốt lên tinh thần chiến đấu, nếu nhện có thể thành công, hắn cũng có thể thành công.
Trái tim Man Cốt bốc cháy lên, hắn muốn tái tổ chức lực lượng, phản công Lương Quốc.
- Hử?
Man Cốt vô tình nhìn qua con nhện, muốn cảm ơn nó đã động viên mình, nhưng không ngờ một con bọ ngựa đột ngột xuất hiện, cắn chết nhện.
Ban đầu Man Cốt muốn giận dữ đạp chết con bọ ngựa, nhưng hắn lại nghĩ, hoàn cảnh của nhện và của mình quá giống nhau, khi thành công rồi lại lơ đãng, quên mất nguy hiểm ẩn sau.
Hắn suy nghĩ:
- Đúng rồi, ý chí quả thực quan trọng, nhưng chiến lược cũng quan trọng không kém, tấn công khi đối thủ lơ đãng, sẽ đạt hiệu quả bất ngờ.
Cuối cùng, Man Cốt sử dụng những chiến thắng nhỏ để làm cho Lương Quốc mất tinh thần, sau đó cho lực lượng quân đội ẩn sau tấn công, thắng một trận lớn.
Man Cốt chiến thắng.
Trụ sở Bất Hủ Giáo, mặt nước yên bình hiển thị hình ảnh tất cả mọi người ở cửa ải đầu tiên, Phó Giáo Chủ quan sát họ và đưa ra đánh giá.
- Thế nào, có mầm non tốt?
Không gian bị bóp méo, Giáo Chủ xuất hiện.
- Cửa ải đầu này không dễ, khi đối mặt với sự thất bại liên tục, không chỉ cần rút ra sự kiên trì từ con nhện, mà còn cần rút ra sự lợi dụng lúc con mồi không chú ý từ con bọ ngựa.
Phó Giáo Chủ lắc đầu:
- Điều này là bắt buộc, chính đạo đang đè nén chúng ta, Ma Giáo liên tiếp thất bại, trong giáo phái đã có người muốn bỏ cuộc, trải nghiệm của chúng ta cũng tương tự như Tấn Quốc, ta muốn thông qua cuộc thử thách này, tuyển chọn ra những tín đồ có ý chí kiên định, nuôi dưỡng họ thành tài năng, chống lại chính đạo.
- Chống lại chính đạo không chỉ dựa vào ý chí, còn cần có kỹ năng, nếu không học được kỹ năng từ con nhện và con bọ ngựa cùng lúc, làm sao có thể giành chiến thắng?