Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 101. 2. Lưu Vong Chi Lộ 42

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Diệp Lưu Vân thấp giọng nói, "Khắc Lạc Tư Trùng Quái là sinh vật hoạt động dưới cát, thông qua cảm giác động tĩnh trên mặt đất để tiến hành săn mồi, cho dù chỉ là một con chuột biến dị nho nhỏ đi qua, nó cũng có thể cảm giác được, lại càng không cần đề cập đến những chiếc xe này của chúng ta..."

Diệp Lưu Vân cảm thấy tự trách, đường là cô mang, lại lâm vào loại cục diện này, hoàn toàn là trách nhiệm của cô.

Thời Tiện Ngư không khỏi hỏi: "Nhưng chúng ta ở chỗ này lâu như vậy, không thấy Trùng Quái gì, Trùng Quái có thể đang đi nơi khác kiếm ăn không, không ở chỗ này?"

"Bởi vì chúng ta đã gặp một cơn bão cát." Râu Quai Nón giải thích: "Các giác quan của côn trùng không nhạy cảm khi bão cát xảy ra."

"Chẳng lẽ chúng ta phải đợi đến lần sau bão cát mới có thể rời khỏi nơi này?"Củ Cải kinh hoảng nói: "Nhưng ai biết lần sau bão cát phải đợi tới khi nào?Ba ngày?Năm ngày?Nửa tháng?!"

Trước kia hắn hận nhất bão cát! Bây giờ lại ước gì bão cát nhanh chóng trở lại!

"Cho dù chờ đến bão cát, cũng không cách nào bảo đảm chúng ta trăm phần trăm có thể đi ra khỏi mảnh địa phương này." Diệp Lưu Vân trầm giọng nói: "Bão cát sẽ làm người ta mất phương hướng, bảng điều khiển phương vị trên xe cũng sẽ không nhạy, có lẽ cuối cùng chúng ta vẫn ở xung quanh thạch trận, cho nên ngẫm lại vẫn nên giải quyết như thế nào tương đối thực tế."

Lâm Uyên vẫn trầm mặc mở miệng hỏi: “Bỏ một chiếc xe, dùng xe dẫn đi?”

Mọi người nhìn nhau, phương pháp này...... có vẻ khả thi?

“Bỏ chiếc nào?” Râu Quai Nón hỏi.

Diệp Lưu Vân khẽ cắn môi, nói: “Ta chiếc này đi, phụ trọng nhỏ, tốc độ đủ nhanh.”

Củ Cải lo lắng: "Lão đại, cô cẩn thận một chút a.”

“Yên tâm, trong lòng tôi biết rõ.”

Diệp Lưu Vân đem trên xe đồ vật ném tới trong xe Râu Quai Nón, sau đó một tiếng trống làm tinh thần hăng hái khởi động xe, quay đầu gia tốc, xe việt dã mãnh liệt lao ra ngoài! Cùng lúc đó, Diệp Lưu Vân mở cửa xe nhảy xuống!

Cô ngã trên mặt đất, lăn một vòng, lại đứng dậy, liền thấy chiếc xe việt dã của mình đã chạy về phía xa, lưu lại hai dấu bánh xe thẳng tắp.

“Mau lên đây!” Râu Quai Nón thúc giục.

Diệp Lưu Vân không nói hai lời, đứng dậy nhảy lên xe việt dã của Râu Quai Nón, sau đó cùng bọn họ cùng nhau cảnh giác nhìn về phía xa xa xe thiết giáp.

Xe càng lúc càng xa.

Thời Tiện Ngư cũng nhíu mày nhìn. Cô chưa từng thấy cái gọi là Trùng Quái, nhưng xem Diệp Lưu Vân bọn họ kiêng kỵ như vậy, liền biết nhất định không dễ đối phó.

Mơ hồ, mặt đất đang chấn động.

“Đến rồi.” Diệp Lưu Vân sắc mặt rất kém cỏi, ánh mắt quét về bốn phía, ý đồ phán đoán ra phương vị của Trùng Quái.

Thời Tiện Ngư cảm giác được chấn động càng ngày càng mãnh liệt, cảm giác kia tựa như tàu điện ngầm sắp vào trạm kéo theo không khí cùng nhau rung động, sau đó từ xa xa đột nhiên có một cự vật từ dưới đất chui ra!

Thời Tiện Ngư khiếp sợ mở to hai mắt!

Dù có chuẩn bị tâm lý, cô cũng không nghĩ tới Trùng Quái hình thể lại lớn như thế! Bóng dáng đột nhiên nhảy ra quả thực tựa như một tòa nhà cao tầng trống rỗng dựng lên trong hoang mạc!

Xe việt dã lớn như vậy, ở trước mặt trùng quái nhỏ bé như một viên đường viên!

“Đi mau!” Diệp Lưu Vân hét lớn: “Thừa dịp nó đuổi theo xe, chúng ta đi mau!!!”

Hai chiếc xe đồng loạt khởi động, một khắc cũng không dám dừng!

Trong kính chiếu hậu, Thời Tiện Ngư nhìn thấy chiếc xe việt dã xa xa lăn lộn nghiêng, sau đó cả người rơi vào trong cát lún do Trùng Quái nhảy lên, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.

Bên tai truyền đến tiếng la của Diệp Lưu Vân: "Đi xuống phía dưới khối cát nham thạch kia! Mau!!!”

Xe việt dã đã bị nuốt chửng, hiện tại trên mảnh hoang mạc này chỉ có xe của bọn họ đang chạy, Trùng Quái rất nhanh sẽ nhận ra động tĩnh nơi này!

Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất hướng khối nham thạch kia phóng tới, mặt đất rung động cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, giống như là có vật gì đuổi theo, cả kinh đến lòng người hoảng sợ!

Thời Tiện Ngư đã không biết cái gì là sợ, dưới sự sợ hãi cực lớn, đầu óc đã sớm trống rỗng, chỉ máy móc cầm lấy tay lái, không ngừng tăng tốc! Tăng tốc! Tăng tốc!

Ầm!

Phía sau truyền đến một tiếng trầm đục, bóng ma thật lớn bao trùm bầu trời trên đỉnh đầu, xe xa toàn bộ bị chấn đạn bay lên không! Lại nặng nề rơi xuống! Suýt nữa bị trùng quái lật tung, chiếc xe đụng vào khe hở cát nham thạch lõm vào, ào ào! Kính xe phía trước vỡ hết!

Lâm Uyên giúp cô chặn cửa kính vỡ: “Không sao chứ?”

Thời Tiện Ngư ngẩng đầu, sốt ruột quay đầu lại nhìn: “Tiểu Lê!”

Lục Lê từ trên ghế sô pha ngã xuống, ghé vào hành lang giữa xe, vẻ mặt mơ hồ, cũng không biết chân gãy xương có bị thương lần thứ hai hay không.

Thời Tiện Ngư đứng dậy rời khỏi vị trí lái, chạy tới ôm lấy Lục Lê.

Lâm Uyên đi tới cửa sổ xe bên cạnh nhìn tình hình bên ngoài --

Trùng Quái không rời đi, thân thể khổng lồ của nó chậm rãi di chuyển trong cát, không có mắt, chỉ có thể dựa vào chấn động của mặt đất để phán đoán vị trí của con mồi, mà tảng đá lớn trong sa mạc thì tương đương với vật cách điện, khiến nó tạm thời "mù" ở gần đây.

Trùng Quái lang thang gần đó một lúc, lại chui vào trong cát.

Diệp Lưu Vân thở hổn hển, nói: “ Nó chỉ biết chui cát, chúng ta ở gần tảng đá coi như an toàn.”

“Tuy rằng an toàn, nhưng chúng ta cũng không có cách nào rời khỏi nơi này.” Củ Cải vẻ mặt cầu xin nói: “Ta mới 17 tuổi......”

Râu Quai Nón cũng cảm thấy sứt đầu mẻ trán: “Bằng không, lại vứt bỏ một chiếc xe?”

Tốc độ xe không đủ nhanh, mà không gian trong xe việt dã có hạn, chen không dưới sáu người, vậy cuối cùng phải vứt bỏ chiếc nào?

Thời Tiện Ngư khó xử nhìn bọn họ: “Vừa rồi đụng mạnh quá, xe của tôi không khởi động được.”

Mọi người trầm mặc.

Lần này thì tốt rồi, không cần rối rắm buông tha chiếc xe nào, bởi vì chỉ còn một chiếc xe có thể sử dụng.

Diệp Lưu Vân hỏi Củ Cải: “Có thể sửa không?”

Củ Cải biểu tình thập phần khó coi: “Đầu xe đều đụng xẹp, chỉ sợ một đống linh kiện đều phải thay thế.”

Nếu như là chiến xa được phân phối thống nhất trong chiến đội, trong xe bọn họ có linh kiện dự phòng và công cụ sửa chữa, nhưng Tiện Ngư lái xe RV, rất nhiều loại xe không giống nhau, Củ Cải là không bột đố gột nên hồ.

Tất cả mọi người hết đường xoay xở.

Thời Tiện Ngư nghĩ đến ớt nước của cô đã không còn lại bao nhiêu, đối phó loại quái vật khổng lồ này cũng không biết có hữu dụng hay không, cô còn có Tiểu Mãn đưa nấm trắng, cũng là vấn đề giống nhau -- Trùng Quái hình thể quá mức to lớn, khiến cho bất kỳ vũ khí đều lộ ra nhỏ bé như vậy.

Chẳng lẽ thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?

Cô quay đầu nhìn về phía bầu trời, mặt trời lặn về phía tây, nhiệt độ không khí vẫn khô nóng, trên mảnh đất hoang vu này, ngoại trừ cát, vẫn là cát, chỉ có mấy khối đá cát cao ngất như người khổng lồ trong thiên địa, tịch mịch đứng vững.

Có biện pháp nào, có thể dẫn dụ Trùng Quái đi?

Có biện pháp nào, có thể vì bọn họ tranh thủ thêm thời gian?

Có vũ khí nào khác trong không gian không?

Thời Tiện Ngư nghĩ đến mấy trăm thùng nước lớn trong không gian, nhìn thấy mặt dốc đá giống như cầu trượt, trong đầu chậm rãi có một chủ ý, chỉ là còn chưa xác định...

Cô hỏi Diệp Lưu Vân: “Trùng Quái cái gì cũng ăn sao?”

“Cái gì cũng ăn.” Diệp Lưu Vân thở dài: “Cô cũng thấy, nó ngay cả xe việt dã của tôi cũng nuốt.”

Thời Tiện Ngư nói: "Tôi có một cách không biết có được hay không, nhưng tôi phải leo lên trên tảng đá trước, ai có thể giúp tôi lên đó?"