Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 115. 3. Thế giới linh dị 7

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chu Bặc Thiện hỏi: "Theo cô thấy, chúng ta nên bắt hung thủ như thế nào?”

Thời Tiện Ngư suy tư nói: "Nếu là Đỗ Hiểu Linh đem những người này vây ở chỗ này, như vậy hung thủ hẳn là ở trong những người này, thậm chí có thể không chỉ một người, muốn hiểu rõ hơn, chúng ta cần đem bọn họ tách ra đến hỏi."

Chu Bặc Thiện gật đầu, cảm thấy lời của Thời Tiện Ngư rất có lý.

Chỉ là nơi này nguy cơ tứ phía, nếu như ở trong một không gian phong bế hỏi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, người ngoài cửa khẳng định khó có thể phát hiện.

Thời Tiện Ngư chỉ vào một đoạn quầy thu ngân thật dài trong căn tin: "Đã có thể nhìn thấy, cũng có tính bí mật nhất định, tôi ở bên kia hỏi, anh gọi từng người lại đây, được không?"

“Được.” Chu Bặc Thiện gật đầu, xoay người đi sắp xếp.

Mặc dù tất cả mọi người không phải quá nguyện ý, nhưng cân nhắc hiện tại không còn cách nào khác, cuối cùng cũng đồng ý.

Thời Tiện Ngư ngồi xuống phía sau quầy thu ngân, trên bàn bày bừa bãi đồ lặt vặt, dùng máy tính cũ, bút bi bẩn thỉu, mấy quyển sổ tay sân trường được cuộn giấy, cùng với một ít tờ rơi chưa phát xong.

Cô cầm lấy tờ rơi nhìn một chút, nội dung bên trên đại khái là giảm giá 80% trong căn tin ngày kỷ niệm ngày thành lập trường, hoan nghênh phụ huynh học sinh đến chiếu cố.

Xem ra, nơi này tựa hồ vĩnh viễn dừng lại ở ngày Đỗ Hiểu Linh bị hại.

Hình như cũng không đúng, vừa rồi lúc đi vào, cũng không nhìn thấy bất kỳ trang trí nào có liên quan đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, hẳn là chỉ có căn tin bị ảnh hưởng.

Cô ngẩng đầu nhìn sang bên kia, tuy rằng mọi người đáp ứng tiếp nhận câu hỏi riêng, nhưng về trình tự, tựa hồ vẫn có băn khoăn không nhỏ, chậm chạp không ai nguyện ý là người đầu tiên bị hỏi.

Bên cửa sổ phủ một mảnh bóng ma, căn tin tối tăm trở nên tối hơn.

Mười mấy học sinh đang tranh luận trình tự câu hỏi, ai cũng không có chú ý, có phiến bóng ma theo khe cửa sổ cực hẹp, từng chút từng chút bò vào, vô thanh vô tức, chậm rãi di động, ngay cả Chu Bặc Thiện cũng không có phát hiện.

Thời Tiện Ngư yên lặng cầm một lá bùa trong lòng bàn tay.

Cô cách cửa sổ khá xa, cũng không rõ lắm cái phiến bóng đen kia muốn làm cái gì, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cảnh giác quan sát tình huống.

Bóng đen sau khi tiến vào, dán sát chân tường, hướng cô chậm rãi đi tới......

Cô trơ mắt nhìn phiến bóng đen kia khoảng cách mình càng ngày càng gần, đang do dự có nên hay không đem bùa hộ mệnh ném ra ngoài một lúc, bóng đen di động đến bên này góc tường, bất động.

Thời Tiện Ngư: “......”

Cô lại đợi trong chốc lát, bóng đen quả thật bất động, tựa như góc tường một vệt bóng ma, tự nhiên dung hợp, thiên y vô phùng.

Thật sự là cổ quái......

Hành động chậm chạp như thế, giống như không có tính công kích gì, thậm chí không có cảm giác tồn tại, chui tới nơi này rốt cuộc là muốn làm gì?

Thời Tiện Ngư không khỏi hoài nghi, bóng đen này chính là bóng quái kỳ quái trong ngõ cụt kia, vừa rồi ở trên đường, cô đem đầu tiểu hài nam ném vào ngõ cụt, cũng không biết sau đó ai thua ai thắng, chẳng lẽ, bóng dáng ngõ cụt này cố ý chạy tới, là muốn báo thù sao?

Vậy cô ấy sẽ làm gì? Tiên hạ thủ vi cường, hay là tạm thời yên lặng theo dõi kỳ biến?

Lúc này, Chu Bặc Thiện dẫn Hạ Du tới, nói với Thời Tiện Ngư: “Cô ấy là người đầu tiên.”

Thời Tiện Ngư im lặng thu hồi ánh mắt, cô thấy Chu Bặc Thiện cách bóng dáng gần như vậy cũng không hề phát hiện, liền không có ý định đả thảo kinh xà, điềm nhiên gật đầu, nói: "Được, chậm trễ cô vài phút, ta muốn hỏi đại khái ba bốn vấn đề.”

Trên mặt Hạ Du không có biểu tình gì, ngữ điệu cũng bình thường: "Nếu bọn cô cho rằng tôi đáng nghi nhất, cứ hỏi tôi trước đi.”

Bên trong căn tin đại khái là một hình chữ nhật, để cho Thời Tiện Ngư và Hạ Du có đủ không gian riêng tư, Chu Bặc Thiện dẫn những người khác đi đầu kia, như vậy hai bên vừa có thể nhìn thấy lẫn nhau, cũng có thể bảo đảm khi thấp giọng nói chuyện không bị nghe thấy.

Hạ Du không cố ý hạ thấp giọng, thản nhiên nói: “Tôi không thẹn với lương tâm, bọn họ muốn nghe thì nghe.”

Thời Tiện Ngư lấy điện thoại di động của mình ra, tìm một bài hát, ấn nút phát.

Một giây sau, tiếng nhạc nhẹ nhàng tung bay truyền ra.

Hạ Du ngẩn người, nhìn về phía Thời Tiện Ngư: “Cô làm cái gì?”

Thời Tiện Ngư lấy quyển sổ và bút ra, nghiêm túc trả lời: "Tuy rằng cô không ngại bị bọn họ nghe thấy mình nói gì, nhưng tôi để ý bị bọn họ nghe thấy tôi hỏi gì.”

Hạ Du nhíu mày, liếc nhìn di động đang phát nhạc, cuối cùng không nói gì, mím môi chờ Tiện Ngư đặt câu hỏi.

Vấn đề chuẩn bị hỏi cô ấy rất đơn giản, chỉ có bốn, theo thứ tự là: Giới thiệu bản thân. Đỗ Hiểu Linh là người như thế nào? Quan hệ giữa cô và Đỗ Hiểu Linh như thế nào? Cô nghĩ ai là nghi phạm lớn nhất?

Hạ Du tuy rằng chủ động tiếp nhận câu hỏi đầu tiên, nhưng vấn đề đầu tiên lại có vẻ rất không phối hợp.

"Tôi không có gì để tự giới thiệu, sinh viên đại học bình thường, không có xã giao, cũng không có nhiều bạn bè, bởi vì quan hệ tốt với Bạch Dư Hi, mới có thể tới tham gia họp lớp."

Thời Tiện Ngư một bên nghiêm túc ghi chép, một bên tiếp tục hỏi: "Vậy cô cảm thấy, Đỗ Hiểu Linh là người như thế nào?"

Hạ Du không cần nghĩ ngợi trả lời: “Hoạt bát vui vẻ, xinh đẹp, vui vẻ giúp đỡ người khác, rất được hoan nghênh ở trường học, vô luận nam sinh nữ sinh đều thích kết bạn với cô ấy.”

Dừng một chút, cô lại nói: “Hiểu Linh các các thành tích đều rất ưu tú, mọi người gặp phải không biết làm đề, đều sẽ đi hỏi cô ấy, mỗi lần như vậy cô ấy đều sẽ không ngại phiền toái giảng giải cho bạn học, trên cơ bản, trong trường học không ai không thích cô ấy, quan hệ của chúng tôi cũng không tệ, tuy rằng phát sinh qua mâu thuẫn, nhưng có bạn bè nào không cãi nhau?”

Thời Tiện Ngư như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Dựa theo lời Hạ Du, Đỗ Hiểu Linh ở trong trường học rất được hoan nghênh, vậy trên cơ bản có thể loại trừ khả năng bắt nạt trong trường.

“Cô cảm thấy, ở đây ai đáng nghi hơn?” Thời Tiện Ngư hỏi.

Hạ Du trầm mặc, hồi lâu không lên tiếng.

Tiếng nhạc vui vẻ vẫn tiếp tục.

Thời Tiện Ngư thấy Hạ Du không nói lời nào, nghĩ nghĩ, nói: "Hoặc là tôi đổi một cách hỏi khác, cô cảm thấy, trong những người này, ai có khả năng sát hại Đỗ Hiểu Linh nhất?"

Hạ Du bực bội cau mày: "Tôi thật sự không biết, kiên quyết muốn tôi trả lời, tôi chỉ có thể nói hung thủ là người khác, bởi vì chúng tôi là những người này lúc ấy toàn bộ đều ở trong lễ đường, mỗi người đều có chứng cứ ngoại phạm, không có khả năng đi hại cô ấy!... Ngoại trừ Lục Mân, nhưng Lục Mân khi đó căn bản không biết Đỗ Hiểu Linh."

Thời Tiện Ngư hỏi: “Lục Mân là ai?”

“Bạn trai Dư Hi.” Hạ Du trả lời: “Hai người bọn họ mới quen nhau sau ngày thành lập trường, Lục Mân không phải người của trường trung học Diệu Minh.”

Thời Tiện Ngư theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh Bạch Dư Hi xa xa.

Sẽ là trùng hợp sao? Trong tất cả mọi người ở nơi này, dường như chỉ có hắn cùng trường trung học Diệu Minh không quan hệ.

Hạ Du nhíu mày hỏi: “Còn vấn đề gì không?”

“A, không có, cám ơn cô.”Thời Tiện Ngư cười với cô: “Phiền cô gọi người tiếp theo tới giúp tôi.”

Hạ Du: “Ai cũng có thể?”

Thời Tiện Ngư: "Ừ, ai cũng có thể, dù sao trước khi mọi chuyện chưa rõ ràng, mọi người một người cũng không đi được.”

Hạ Du: “......”

Cô vuốt ve nếp nhăn trên sườn xám, đứng dậy rời khỏi quầy thu ngân, trong lòng cảm thấy là lạ, cảm thấy Thời Tiện Ngư không giống đạo sĩ, nhưng muốn nói giống cái gì... Cô lại nói không nên lời.