Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thời Tiện Ngư trầm mặc một hồi, hỏi: “Anh... đang châm chọc tôi sao?”
Thị thần cúi đầu: “Tiểu Thần không dám.”
Thời Tiện Ngư nghiêng đầu đánh giá hắn, trong đầu nghĩ đến Lâm Uyên, Lâm Uyên, cùng bóng đen trong thế giới quỷ quái, nếu quả thật là cùng một người, như vậy hắn trước mắt này, sẽ có những ký ức kia sao? Nếu là có những ký ức kia, hắn hiện tại lại là đang dùng một loại tâm tình như thế nào cùng mình nói chuyện?
...... Vì sao phải giấu diếm?
So với tự mình đi hỏi, cô càng hy vọng hắn có thể chủ động thẳng thắn.
Thời Tiện Ngư nghĩ đến sự che giấu của hắn, khó tránh khỏi có chút hứng thú rã rời, ngữ khí thản nhiên nói: “Vừa rồi em chỉ lấy ví dụ, bởi vì em không rõ thuộc tính của những động vật này, anh nói phương bắc màu đen là nước, em cảm thấy cá sống trong nước, hẳn là thỏa mãn yêu cầu thuộc tính tương hợp.”
“Thì ra là thế.” Thị Thần nhẹ nhàng gật đầu, thái độ vẫn cung kính như cũ: “Là Tiểu Thần thất trách, không nói rõ ràng với Nguyên quân. Cá là vật trong nước, thuộc tính kiêm thủy mộc, động vật thuộc tính ngoài nước còn có chuột, vịt, heo vân vân.”
Hắn kiên nhẫn tiếp tục giới thiệu: "Kim loại tính động vật có gà, khỉ, sư, sói; mộc thuộc tính động vật có mèo, hổ, thỏ, hồ; hỏa thuộc tính động vật có ngựa, rắn, rùa, thằn lằn vân vân."
Thời Tiện Ngư nhẹ nhàng "A" một tiếng, nói: “Cự Tích trong thế giới hoang mạc có thể sao?”
Thị Thần gật đầu: “Đúng vậy, Cự Tích ở trong thế giới hoang mạc hấp thu mặt trời chói chang, trong cơ thể tự có chân hỏa, xác thực là thuộc tính hỏa.”
Thời Tiện Ngư nói: “Vậy đi một chuyến đi, đúng lúc lần trước muốn gặp Lâm Uyên không được.”
Thị thần: “......”
Thời Tiện Ngư hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Thị Thần: “... Tiểu thần vô sự.”
Thời Tiện Ngư lại nói: "Nói đến Lâm Uyên, lần này em đi thế giới quỷ quái, gặp phải một chuyện lạ, nơi đó có một đoàn bóng đen có thể biến hóa ra bộ dáng của Lâm Uyên, còn có bộ dáng yêu thú Lâm Uyên, cái này còn chưa tính là gì, nó cư nhiên ngay cả bộ dáng của anh cũng có thể biến hóa ra.”
“Chắc là quỷ quái nhiễm linh khí trên người Nguyên Quân, cho nên có thể thăm dò người Nguyên Quân thường tư thường tưởng.” Thị Thần trên mặt gợn sóng không sợ hãi, lạnh nhạt trả lời: “Ba ngàn thế giới không thiếu chuyện lạ, loại linh thể có thể mô phỏng khuôn mặt người này, cũng không tính là hiếm lạ.”
Thời Tiện Ngư nhìn mặt hắn, không có kinh ngạc, không có nghi hoặc, hắn bình tâm tĩnh khí phảng phất đã sớm có chuẩn bị.
Thời Tiện Ngư đột nhiên mất đi dục vọng tiếp tục truy vấn.
Cô rũ mi mắt: “Thì ra là như vậy.”
Thị Thần nói: "Kỳ thật động vật thuộc tính hỏa có rất nhiều, không nhất định phải lựa chọn Cự Tích trong thế giới hoang mạc, yêu ma thế giới không thiếu yêu xà linh quy, đều là yêu thú thuộc tính hỏa, Nguyên Quân nếu biết người của Thanh Điểu nhất tộc, nói không chừng còn có thể nghe được Tam Túc Kim Ô Điểu tung tích."
Thời Tiện Ngư nhìn hắn: "Sao anh biết em quen người của Thanh Điểu tộc? Em chưa từng nói với anh.”
Hắn sửng sốt, trong ánh mắt bỗng nhiên có nháy mắt né tránh: "... Nguyên Quân cùng Tiểu Thần nói qua một câu, sao lại quên?"
Khóe miệng Thời Tiện Ngư cong lên, như cười như không: “À, thì ra là em quên.”
Thị Thần cụp mắt không nói, sợ nói nhiều sẽ sai.
Thời Tiện Ngư im lặng thở dài, nói: "Anh bắt đầu bày trận đi, em đi kiếm Cự Tích tới đây.”
Hắn hơi kinh ngạc: “Nguyên Quân vừa trở về không lâu, không nghỉ ngơi mấy ngày?”
“Không được.” Cô nhíu mày: “Có một số việc nghĩ càng lâu, lại càng phiền lòng, em muốn nhanh chóng giải quyết, anh giúp em nối lại Thời Không Môn một lần đi.”
Hắn rõ ràng là không muốn, nhưng là vừa rồi đã khuyên can qua, lại khuyên tiếp, hắn sợ Thời Tiện Ngư sẽ hoài nghi.
Hai cái thế giới thông đạo lần nữa mở ra, Thời Tiện Ngư đầu cũng không trở về đi, dù sao cô hiện tại tùy thân mang theo mù tạc không gian, đồ ăn cùng nước đều có, ngược lại là không cần chuẩn bị cái gì.
Bên kia thế giới vẫn là cát vàng, Thời Tiện Ngư quen thuộc mở ra không gian, cưỡi một chiếc xe máy nhỏ đi ra, hướng ốc đảo lên đường.
Một đoạn thời gian không gặp, ốc đảo phồn hoa rất nhiều, tuy rằng như cũ không thể cùng những thành trấn kia quy mô cỡ lớn ốc đảo so sánh, nhưng cũng ra cái dáng căn cứ.
Cô tìm Diệp Lưu Vân, nói cho Diệp Lưu Vân biết mình muốn mang đi một con thằn lằn.
Diệp Lưu Vân hỏi nàng: “Muốn lớn, hay là muốn nhỏ?”
Trước đó không lâu Đại Hoa Tích còn ấp trứng, ốc đảo nuôi không ít Tiểu Hoa Tích.
Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ: “Phải nhỏ, chỗ tôi ở, không giống hoàn cảnh nơi này, nhỏ dễ thích ứng hoàn cảnh.”
Diệp Lưu Vân dẫn cô đi sào huyệt nhân tạo của Đại Hoa Tích, trên đường vừa đi vừa hỏi: "Xác định chỉ cần một con? Nếu không cô mang thêm một vài con trở về đi? Những tiểu gia hỏa này rất ăn rất nhiều, nếu như vẫn nuôi ở bên trong ốc đảo, chúng tôi còn rất có gánh nặng."
Thời Tiện Ngư kỳ quái nói: “Các cô nuôi? Cự Tích mụ mụ mặc kệ sao?”
Diệp Lưu Vân bất đắc dĩ cười, "Mẹ còn cướp cơm của đám nhóc con, cô còn trông cậy vào nó nuôi mấy đứa nhỏ?"
Thời Tiện Ngư cũng cười: “Tôi chọn một con nuôi trước xem sao.”
Sào huyệt nhân tạo được xây dựng dưới một tảng đá, là một cửa vào nghiêng xuống phía dưới, cách đó không xa chính là hồ nước, nơi này vừa râm mát vừa ẩm ướt.
Thời Tiện Ngư chú ý tới thảm thực vật gần bệ đá trụi lủi, đoán chừng là bị đám Hoa Tích lớn nhỏ ăn sạch, ngay cả rễ cỏ cũng không buông tha, khó trách Diệp Lưu Vân lại rầu rĩ.
Hai người một trước một sau khom lưng đi vào, Tiểu Hoa Tích bên trong bị ném thức ăn quen rồi, cho rằng lại tới ăn, tất cả đều bò tới, há to miệng muốn ăn.
Dù sao cũng là từ trong trứng Cự Tích ấp ra, cho nên dù là chúng nó còn nhỏ, thân thể cũng đều lớn như chó.
Trong đó một con béo nhất, béo đôn đôn giống như một con heo con, màu sắc cũng không giống với đồng bạn, là màu da trắng sữa, hoa trên lưng là màu hồng nhạt hơn một chút.
"Nghiên cứu viên của chúng tôi cảm thấy con này có thể bị bạch tạng, nhưng trước mắt nhìn qua rất khỏe mạnh, không có tật xấu gì, chỉ là ăn rất nhiều." Diệp Lưu Vân vỗ vỗ cái đầu to của con thằn lằn trắng kia: "Cô xem, ăn béo như heo, huynh đệ tỷ muội của nó cướp ăn cũng không cướp được nó."
Những con thằn lằn khác đều có màu vàng nhạt, gần với cát, ở trong sa mạc nếu không có màu ngụy trang, sẽ rất khó kiếm ăn.
Thời Tiện Ngư ôm nó lên, quả nhiên rất nặng.
"Chỉ con này thôi" cô nói: "Tôi mang đứa nhỏ của Đại Hoa Tích đi, có cần chào hỏi nó không?"
Diệp Lưu Vân cười khúc khích: "Nó đem đám nhóc ấp nở ra, sau đó liền không có trở lại , nếu không là nghiên cứu viên ốc đảo nhiệt tình đến cho ăn, những thằn lằn nhỏ này ít nhất chết hơn phân nửa."
Thời Tiện Ngư cười nói: “Pháp tắc của thiên nhiên mà, thích nghi thì sinh tồn.”
Diệp Lưu Vân nghe xong, cũng cảm thán gật đầu: “Đúng vậy, hy vọng chúng tôi cũng có thể sinh tồn trên mảnh đất này.”
Thời Tiện Ngư trầm mặc xuống.
Một lát sau, cô ra vẻ tùy ý hỏi Diệp Lưu Vân: “Đúng rồi, gần đây cô có gặp Lâm Uyên không? Anh ấy có khỏe không?”
Diệp Lưu Vân sửng sốt: “Lâm Uyên...”
Cô do dự nhìn Thời Tiện Ngư, nói: "Thật ra sau khi cô đi không lâu, Lâm Uyên liền lập tức đuổi theo cô, người của tôi ngày hôm sau tìm được xe hắn ta lái, trong xe có một xác khô, như là hắn ta, lại không giống như là hắn ta, bởi vì mức độ hư thối cho thấy thi thể đã chết thật lâu thật lâu..."
Thời Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, mỉm cười với Diệp Lưu Vân: “Cám ơn, tôi biết rồi.”
“Cô đừng buồn.” Diệp Lưu Vân nói: “Tôi cảm thấy thi thể kia không phải Lâm Uyên, vừa chết một ngày không thể thối rữa đến mức đó.”
Thần sắc Thời Tiện Ngư nhàn nhạt: “Ừ, tôi không khổ sở.”