Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ninh Uyên lần đầu tiên bị nữ nhân ôm đầy cõi lòng, cảm giác có chút mới lạ, nữ tử bình thường ở trước mặt hắn, không phải sợ tới mức mặt như đất, thì là mềm nhũn thành bùn quỳ trên mặt đất, chưa từng thấy qua nhiệt tình như vậy?
“Tiểu Ngư, em thật sự nguyện ý ở bên anh?” Ninh Uyên thấp giọng hỏi.
“Nguyện ý nha.” Thời Tiện Ngư gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “...... Lời này không đúng, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, chỉ là trong thời gian ngắn tách ra vài lần mà thôi.”
Ninh Uyên cười cười, lại hỏi: "Em biết thân phận của anh không?”
"Biết, anh là người đọc sách mà, muốn theo đuổi công danh, em không vội nha, anh chậm rãi thi, năm nay không được, vậy ba năm sau lại thi, những lão gia gia bảy tám mươi tuổi kia cũng đang thi, anh có em cùng, sống đến một trăm tám mươi tuổi khẳng định không thành vấn đề." Thời Tiện Ngư ngừng nói, bổ sung giải thích: “Em không phải nguyền rủa anh thi lâu như vậy, ý của em là... Là em không quan tâm, mặc kệ anh thi đậu hay không, em sẽ vẫn cùng anh.”
Thời Tiện Ngư khẽ thở dài, dựa vào ngực hắn nhẹ giọng nói: “Anh cũng ở em tôi nhiều hơn đi, nếu không đợi kiếp sau, lại không biết đi đâu tìm anh.”
Ninh Uyên bật cười: “Nghe em nói cứ như anh là người phụ lòng, sao lần nào cũng em muốn tới tìm anh?”
“Bởi vì mỗi lần anh đều...” Cô muốn nói lại thôi, ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen kịt của hắn trong ánh sáng mờ mịt: “Mỗi lần em, đều không nhớ rõ anh.”
Ninh Uyên trầm mặc một lát, đưa tay ôm lấy cô: “Tiểu Ngư vất vả rồi.”
Thời Tiện Ngư ngẩng đầu đến gần trước mặt hắn, bộ dáng làm nũng, muốn hôn nhẹ.
Ninh Uyên: “......”
Bóng đêm đen tối, hô hấp giao hòa, trước mắt cánh môi hồng nhuận giống như hoa tường vi nở rộ trong đêm tối, trắng trợn dụ dỗ hắn, máu cả người hắn xông thẳng lên trán, nghĩ đến trong phòng này không biết có bao nhiêu đôi mắt, im lặng nắm chặt nắm đấm, sau đó ở trong bất động thanh sắc kéo ra khoảng cách --
Mấy ngày nay mỗi lần em về đều rất muộn, làm ăn tiến triển có thuận lợi không?
Thời Tiện Ngư ngẩn người, không khỏi ngồi thẳng người: “..... Gần đây làm ăn không tốt lắm, Linh Tĩnh đang sốt ruột.”
Ninh Uyên hỏi: "Sao có thể? Lúc trước nghe em nói, vị nữ tử tên Diêu Nương kia từ phía nam mời một vị ca kỹ, thanh âm như thiên nhiên, mỗi đêm hiến nghệ đều sẽ đầy khách.”
“Nhưng Oanh Ca cũng không thể mỗi đêm đều hát, cổ họng sẽ hỏng mất.” Thời Tiện Ngư thở dài: “Em cảm thấy mọi người còn chưa quen với hình thức tiêu dùng này, bồi dưỡng thói quen người dùng cần thời gian, nếu bây giờ có thể cọ vào điểm nóng thì tốt rồi, nhưng mấy người phụ nữ chúng em, cũng không có cách nào hỏi thăm tin tức.”
“Các em muốn hỏi thăm tin tức gì?” Ninh Uyên ôn hòa hỏi cô.
Thời Tiện Ngư nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Chính là muốn biết, bách tính trong thành gần đây đều đang tán gẫu cái gì, quan tâm cái gì, có đại sự nào khiến người ta để ý phát sinh hay không... Đại loại như vậy đi."
Ninh Uyên trầm ngâm một lát, nói: "Anh ở thư viện có một số bạn học không tệ, có thể giúp các em hỏi thăm.”
“Được.” Thời Tiện Ngư cười nói: “Có thể nói cho em biết là người nào, lần sau em bảo Linh Tĩnh giảm giá cho bọn họ.”
Khóe miệng Ninh Uyên hơi nhếch lên: “Không cần, tuy anh bần hàn, nhưng bạn học không thiếu tiền tiêu, giảm giá cho họ, ngược lại dễ mất mặt trước các cô gái.”
“Tên Tạ Luật kia ngược lại thường dẫn đồng nghiệp đến quán ăn cơm, nghe nói mỗi lần đều giảm giá...”
Cô dừng lại, cảm thấy không cần phải nói với hắn những điều này, hắn bây giờ là một thư sinh đọc sách thánh hiền, cũng đừng học tật xấu bạc tình bạc nghĩa của những thư sinh này.
Quên đi, đó chính là một tên cặn bã, chúng ta không nhắc tới hắn.
Thời Tiện Ngư đứng lên, nhắc tới chuyện làm ăn, trong lòng cô liền nhớ thương trở về đọc sách: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút, em về trước, có việc nhớ gọi em, em không đóng cửa, sẽ nghe thấy giọng anh.”
Ninh Uyên luyến tiếc cô, nhưng cũng không có lý do gì tiếp tục giữ cô lại, đành gật đầu: “Bên ngoài tối lắm, em về chú ý đường đi.”
“Biết rồi.”
Cô xoay người ra cửa, đi tới trong sân nhìn thấy cánh cửa viện có chốt kia, lại không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ: Tùy tùng nếu là đi ra ngoài, là như thế nào đem chốt cửa cắm lên?
Có lẽ là Thư Sinh thân thể khá hơn một chút, tự mình cắm vào đi.
Cô tốt bụng đặt chốt cửa xuống, mở cửa viện, đỡ cho Đinh Nhị trở về thư sinh khỏi phải vất vả bò dậy mở cửa.
Đợi đến khi Thời Tiện Ngư triệt để trở về, trong phòng tối đen như mực của Ninh Uyên rốt cục có chút động tĩnh, Tiết Đinh từ dưới giường bò ra...... Sau cửa đi ra một ám vệ áo đen, phía sau cửa sổ, trên nóc nhà, toàn bộ yên lặng tụ tập ở bên người Ninh Uyên.
Vừa rồi bọn họ đang ở trong phòng bẩm báo tình báo gần đây với Vương gia, vì phòng ngừa bị người quấy rầy, cố ý lên chốt cửa, đèn cũng tắt, làm bộ như chủ nhân phòng đã ngủ, nhưng ai có thể nghĩ đến Thời Tiện Ngư sẽ trèo tường...
Trong phòng im ắng, đám ám vệ đều không nói một lời.
Không cẩn thận thấy được hình ảnh Vương gia cùng nữ nhân thân mật, cũng không biết có thể bị diệt khẩu hay không......
Cuối cùng vẫn là Ninh Uyên phá vỡ sự im lặng, hỏi bọn họ: "Gần đây trong thành Thịnh Kinh có chuyện gì lớn xảy ra không?"
Tiết Đinh nghĩ thầm: Khá lắm, người bị người ám sát đây cũng đã là chuyện lớn nhất Thịnh Kinh thành!
Vương gia hỏi, không thể không đáp, một ám vệ do do dự dự trả lời: "Thục phi nương nương nuôi mèo mất rồi..."
Một ám vệ khác nói tiếp: “Trương công công bên cạnh bệ hạ, hình như coi trọng đại cung nữ Nhàn phi.”
“Vương thái y và Kiều thái y hôm qua cãi nhau một trận.”
“Bệ hạ sớm triều ngáp một cái, bị Thừa tướng phạt bài tập.”
Ninh Uyên miễn cưỡng nhướng mí mắt, giọng nói hờ hững: “Đây là chuyện lớn trong miệng các ngươi?”
“…………”
Mọi người không dám lên tiếng.
Mấy ngày nay Tiết Đinh mới quen với tính tình tốt của Ninh Uyên, đột nhiên lại giống như trở lại thời điểm Vương gia giết người không chớp mắt, từ gót chân cho đến cổ sau tất cả đều căng thẳng, không dám thở mạnh.
Bọn họ là những ám vệ này bình thường phân bố ở các nơi trong cung, là vì giám thị nhất cử nhất động của Hoàng đế, cũng tìm ra người có ý đồ bất lợi đối với Hoàng đế thậm chí Nhiếp chính vương, cho nên hiểu rõ nhất, cũng đều là chuyện xảy ra trong cung.
Tiết Đinh cẩn thận nói: “Vương gia nếu muốn biết đại sự xảy ra trong Thịnh Kinh thành, thuộc hạ sẽ an bài nhân thủ đi điều tra.”
“Kiểm tra báo cáo kết quả công tác lông gà vỏ tỏi?” Ninh Uyên hơi nhíu mày, có vẻ hơi bực bội: “Đi đem tấu chương triều sớm hôm nay tới đây.”
Tiết Đinh sửng sốt: “Nhưng lần trước ngài nói tấu chương sau trực tiếp trình lên bệ hạ......”
“Vậy chép một bản khác cho ta.” Ninh Uyên nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đi ngay bây giờ, trước giờ tý ta muốn xem.”
Một đám bóng đen nhao nhao rời khỏi sau núi, đi thẳng xuống chân núi.
Thời Tiện Ngư đối với hết thảy phát sinh không hề phát giác, cô đang toàn tâm toàn ý gặm sách kỹ xảo tiếp thị, hy vọng có thể giúp đỡ Lý Linh Tĩnh cùng Diêu Nương.
"Phương pháp thông thường để nâng cao tiêu thụ... khuyến mãi giảm giá, quà tặng, phiếu ưu đãi, cạnh tranh có thưởng, tài trợ quan hệ xã hội, chế độ hội viên... vân vân, chế độ hội viên..." Thời Tiện Ngư suy nghĩ, thì thào tự nói: "Chế độ hội viên này, ngược lại phù hợp với con đường Diêu Nương muốn làm thương hiệu cao cấp."