Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 192. 4. Thế giới cổ đại 45

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hương Chỉ nhếch môi, cười nhạt nói: "Tôi nói cho hắn biết, thưởng bạc ngàn lượng không bằng một vị trí chính thê. Đối với nữ tử chúng ta mà nói, danh phận ước chừng là thành ý lớn nhất mà nam nhân có thể lấy ra.”

Oanh Ca không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta.

Hương Chỉ cũng không thèm để ý, không nhanh không chậm đứng dậy, đánh giá đồ trang trí trong phòng, chậm rãi nói: “Nơi này mặc dù không bằng cẩm y ngọc thực trong Vong Ưu Các, nhưng trong Thịnh Kinh thành tấc đất tấc vàng, muốn đặt mua một tòa nhà như vậy, cũng phải tốn không ít bạc, Tôn lão bản đối với ngươi có thể nói là dụng tâm.”

Oanh Ca lạnh lùng nói: "Cô hôm nay đến nhà nói những lời này, chẳng lẽ là muốn tôi cảm kích cô sao?"

Hương Chỉ nhẹ nhàng cười, quét mắt nhìn nha hoàn bên cạnh, nói: “Đương nhiên không phải.”

Oanh Ca thấy thế, biết Hương Chỉ có chuyện muốn nói riêng, hơn nữa tám chín phần mười có liên quan đến ông chủ Tôn.

“Mấy ngày nay thời tiết khô ráo, đi hâm nóng canh tuyết lê trong bếp, sau đó bưng tới hai chén.” Oanh Ca phân phó nha hoàn.

Nha hoàn lên tiếng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn Oanh Ca và Hương Chỉ.

Hương Chỉ yên lặng một lát, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tôi tới đây, chỉ muốn nói cho cô biết, Tôn lão bản không chỉ có một người vợ như cô.”

Đôi mắt Oanh Ca co lại, nhìn chằm chằm Hương Chỉ: “...... Lời này của cô, là có ý gì?”

“Ở tuổi ông chủ Tôn, không có vợ mới là lạ chứ?” Hương Chỉ cười khẽ, giọng nói dịu dàng: “Huống chi vào nam ra bắc, bên người sao có thể không có phụ nữ chăm sóc? Tính ra, cô hẳn là người vợ thứ ba của ông ấy.”

Oanh Ca khó có thể tin: “Hắn nói cho tôi biết, thê tử của hắn đã sớm bệnh qua đời nhiều năm.”

“Lời này cũng không giả, sau khi thê tử của hắn chết bệnh, Tôn lão thái thái làm chủ ở quê nhà vì hắn tái huyền cưới một vị thê tử.” Hương Chỉ giải thích: “Chỉ là Tôn lão bản quanh năm bôn ba bên ngoài, rất ít cùng thê tử đoàn tụ, cho nên hắn ở bên ngoài lại cưới cho mình một vị kiều thê, hai bên không quấy nhiễu lẫn nhau, cũng coi như bình an vô sự.”

Oanh Ca nghe xong, sắc mặt trắng bệch, hồi lâu không nói gì.

Cô muốn tự nói với mình, Hương Chỉ không có chứng cứ, tất cả đều là ăn nói lung tung, nhưng lại mơ hồ cảm thấy, đối phương nói có lẽ là sự thật... Nếu không, làm sao giải thích hắn sau khi thành thân vội vàng rời đi, cũng không mang cô về quê gặp cha mẹ?

Nhân duyên trông mong mà đến, nguyên lai cũng là ngơ ngẩn sao......

“Hắn có con không?” Oanh Ca thấp giọng hỏi.

“Hai đứa con trai, ba đứa con gái.” Hương Chỉ trả lời.

Khó trách......

Khó trách hắn rõ ràng đã đến tuổi trung niên, lại không vội chuyện con nối dõi chút nào, nguyên lai đã có hài tử.

Oanh Ca không nói lời nào, Hương Chỉ bình tĩnh ngồi một bên chờ.

Thật lâu sau, Oanh Ca nhìn về phía cô hỏi: "Tại sao cô muốn nói cho tôi biết? Vì trả thù? Muốn nhìn tôi bị chê cười?”

Hương Chỉ cười cười: “Vì sao phải nói đây là trả thù? Chẳng lẽ cô không có được ước nguyện sao? Chỉ cần làm bộ như không biết hắn ở quê nhà đã cưới vợ sinh con, ngươi đại khái có thể ở trong nhà này, tiếp tục làm chính phòng đại phu nhân của Tôn gia.”

Oanh Ca lẩm bẩm: “Đây không phải phu nhân Tôn gia...... Đây là ngoại thất hắn nuôi......”

Hương Chỉ cười rộ lên: “Chẳng lẽ cô cảm thấy mình còn có thể tìm được người tốt hơn Tôn lão bản sao? Ngoại trừ không có mang cô về quê gặp cha mẹ, đãi ngộ của cô ở chỗ này, cùng chính thê không có phân biệt, Oanh Ca, cô nên thỏa mãn, cô cho rằng mình là thân phận gì?"

Oanh Ca từ trong thê lương hoàn hồn, ngẩng đầu hướng cô cười châm chọc, nói: "Tôi là thân phận gì? A, ít nhất, tôi sẽ không hạ tiện đến câu dẫn người đã có vợ.”

Hương Chỉ ngẩn người, rất nhanh khôi phục như thường, cười nhạt nói: "Cô cảm thấy cô cao quý hơn tôi rất nhiều sao? Tôi dù hạ tiện như thế nào, ít nhất tôi cũng đoạt được nam nhân, nhưng cô thì sao?”

Oanh Ca khinh thường Hương Chỉ: “Lý Linh Tĩnh nói không sai, cô không chỉ không từ thủ đoạn, hơn nữa không có chút liêm sỉ nào.”

Hương Chỉ khóe miệng nhếch lên, cười đến càng không ngừng được: “Cái các cô gọi là liêm sỉ, chính là muốn tôi giữ giáo điều cùng bổn phận, không tranh không đoạt, tiếp tục làm nô tỳ hạ đẳng hầu hạ người khác?”

Cô nói một tiếng "hạ đẳng", Oanh Ca nghe chói tai, nhịn không được nói: “Hương Chỉ, cô mặc dù tranh đoạt, hôm nay lại có thể có kết quả gì tốt? Tương lai Tạ Luật sẽ tái hôn, cô và con của cô còn không biết sẽ có kết cục gì, thủ đoạn âm tư của hậu trạch giết người không thấy máu, ở trước mặt chủ mẫu cô và nô tỳ nha hoàn có gì khác nhau?”

Hương Chỉ ngắt lời cô, giọng trào phúng: “Cô ta từng hỏi tôi sao? Cô ta có quan tâm không? Chỉ vào sủng ái của nam nhân sống qua ngày, chỉ vào sủng ái của cô ta sống qua ngày, có khác nhau sao?”

Không đợi Oanh Ca trả lời, Hương Chỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Vẫn có khác nhau, dù sao, nếu như tôi chỉ dựa vào cô ấy sống qua ngày, không có cách sinh hạ nhi tử, đúng hay không? Quan lão gia bên ngoài, nhà ai không phải tam thê tứ thiếp, tôi chỉ là vì mình mưu một phần tiền đồ, cô ta lại coi tôi là cừu nhân, rõ ràng không chứa nổi tôi. Ở trong mắt cô ta, tôi nên cả đời làm nô tỳ! Cả đời thấp kém một bậc! Chúng ta đều là người cha mẹ sinh dưỡng, tôi so với Lý Linh Tĩnh kém cái gì?!”

Oanh Ca tính tình hơi lạnh, ngày thường im lặng, không thích tranh chấp với người khác, cô tâm phiền ý loạn nói: “Hương Chỉ, ân oán giữa ngươi và Lý Linh Tĩnh, tôi cũng không muốn tham gia trong đó, ngươi hôm nay tới chỗ tôi, cuối cùng là vì chuyện gì? Nếu là vì cười tôi, cô hiện tại có thể đi.”

Hương Chỉ cười cười: “Tôi tới nơi này, là muốn tìm cô hợp tác.”

“Hợp tác?” Oanh Ca chỉ cảm thấy dở khóc dở cười: “Tôi hợp tác với cô? Cô cảm thấy có thể sao?”

“Đừng vội cự tuyệt, cô có thể nghe điều kiện của tôi trước.” Hương Chỉ nhếch khóe miệng nói: “Vạn Hương Lâu muốn mời chào cô, chỉ cần cô nguyện ý, thù lao là một phần doanh thu ngày cô lên đài.”

Oanh Ca im lặng.

Cô cảm thấy Hương Chỉ điên rồi, không đề cập tới cô gả làm vợ lại không tiện lên đài hiến nghệ, cô cho dù bất cứ giá nào, có tình cảm của Diêu Nương, cô vì sao không quay về Vong Ưu Các hát, ngược lại đi đến cửa hàng đối thủ cạnh tranh hát?

Cái này quá vô lý!

Hương Chỉ giống như nhìn ra suy nghĩ của cô, cười khanh khách nói: "Vong Ưu Các hiện giờ hạng mục nhiều hơn, khách nhân hoặc là đi chơi bóng, hoặc là đi nói chuyện phiếm, ai sẽ để ý người hát trên đài là ai? Mặc dù cô trở về, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Kiếm nhiều hơn nữa...... Đó cũng là tiền của Lý Linh Tĩnh và Diêu Nương, cô vĩnh viễn chỉ là một ca kỹ, nhưng nếu cô đi Vạn Hương Lâu, thù lao là doanh thu trong một ngày, nghe rõ ràng, không phải thưởng tiền, không phải rút thành rượu, mà là một thành toàn bộ doanh thu trong ngày, cho dù là quản lý sổ sách của Vạn Hương Lâu cũng không có đãi ngộ như vậy. Nên chọn như thế nào, tôi nghĩ cô hẳn là rất rõ ràng.”

Oanh Ca mím môi, thần sắc thoáng biến hóa.

Hương Chỉ đứng dậy đi lên phía trước, hạ giọng nói với cô: “Ông chủ Tôn vừa đi, chẳng biết khi nào mới có thể trở về, số tiền ông ấy để lại đủ cho cô tiêu bao lâu?”