Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 205. 4. Thế giới cổ đại 58

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Báo ứng? Báo ứng gì?” Lý Linh Tĩnh hừ một tiếng: “Tôi thấy hắn sống quả thực quá dễ chịu, nhi tử có Hương Chỉ sinh cho hắn, tiền có Hương Chỉ kiếm cho hắn, chức quan của hắn ở Hàn Lâm viện tuy rằng không cao, nhưng nói ra có mặt mũi, sống cũng không nhiều, rất thích hợp với hắn.”

Diêu Nương yên lặng suy nghĩ một chút, khóe miệng cong lên: “Cô nói đúng, có vài người quả thật lưu lạc đến tình cảnh đáng thương mà không tự biết, là tôi coi trọng Tạ Luật, nói không chừng cuộc sống như vậy chính là điều hắn muốn.”

Lý Linh im lặng bĩu môi: “Hắn rốt cuộc đáng thương chỗ nào chứ.”

Diêu Nương cười nhìn cô một cái: "Hắn đáng thương nhất chỗ, chính là mất đi cô nha, các cô nguyên lai mặc dù có chút cãi vã gút mắc, nhưng cô là thật tâm đem hắn làm trượng phu đối đãi, nhưng cô xem Hương Chỉ đem hắn trở thành cái gì?"

Lý Linh Tĩnh mím môi, thấp giọng lẩm bẩm: “Là hắn tự tìm.”

Thật ra trong khoảng thời gian làm ăn này, cô có rất nhiều cơ hội cản trở Tạ Luật.

Lúc trước mở Vong Ưu Các, chính là vì kết bạn với quan lớn, chèn ép Tạ Luật.

Nhưng khi Lý Linh Tĩnh chân chính tiếp xúc với tầng lớp kia, tầm mắt cũng theo đó rộng rãi, liền khinh thường việc dùng những thủ đoạn kia, giống như cô hiện giờ cùng Hộ bộ thượng thư giao hảo, tán gẫu đều là đại kế dân sinh, Hộ bộ thượng thư dạy cô, cho dù một phân một ly chỉ cần dùng đến chỗ thích hợp cũng có thể vì dân chúng mang đến thay đổi rất lớn.

Nếu muốn Thượng thư đại nhân đi khi dễ một tu soạn Hàn Lâm Viện nho nhỏ, chẳng phải buồn cười sao?

Còn có thể kéo thấp phong cách của cô.

Diêu Nương cười nhạt, nói: “Cứ chờ xem, cho dù cô không ra tay, Tạ Luật cũng rất khó thăng chức.”

Lý Linh yên lặng nghe xong sửng sốt, trở mình, chống nửa cánh tay lên, hỏi Diêu Nương: “Vì sao? Hương Chỉ hao tổn tâm cơ, không phải là muốn theo hắn cùng gà chó lên trời sao?”

"Quan phu nhân cố nhiên uy phong, nhưng nếu như quan làm quá lớn, Hương Chỉ cũng sẽ lo lắng không khống chế được hắn a..." Diêu Nương cười nói: "Bất quá, hiện giờ đối với Hương Chỉ mà nói, trọng yếu nhất cũng không phải là quan chức cao thấp vấn đề, mà là có thể hay không phù chính vấn đề."

“Cô ta muốn phù chính, chỉ sợ không dễ dàng.” Lý Linh Tĩnh nhíu mày: “Tạ Luật người kia, trước kia chỉ là có chút thanh cao, thích giảng đạo lý không đầu, sĩ diện, trọng thanh danh, từ sau khi hắn thi đậu bảng, liền làm trầm trọng thêm, Hương Chỉ xuất thân nha hoàn, Tạ Luật nhất định phải tìm một quan lại tiểu thư môn đăng hộ đối làm vợ.”

Diêu Nương cười cười, hỏi: “Vậy cô hy vọng Tạ Luật được như ý nguyện, hay là Hương Chỉ được như ý nguyện?”

Lý Linh Tĩnh trừng to mắt nhìn cô, há miệng, không nói ra lời.

Hai người này đều là người cô ghét, cô ước gì hai người bọn họ đều xui xẻo! Nhưng bình tĩnh mà xem xét, cô cảm thấy Tạ Luật không phải là đối thủ của Hương Chỉ.

“Quên đi, muốn bọn họ làm gì thì làm, ngủ, ngủ......”

Lý Linh Tĩnh một lần nữa nằm xuống, nhắm mắt lại.

Diêu Nương thấy thế, cũng nhắm mắt ngủ.

Trong phòng ngủ u ám, màn giường màu xanh lá sen chiếu ra hình chiếu chạm trổ trên song cửa sổ, hư hư thực thực, giống như tranh thủy mặc nhuộm ra trong bóng đêm.

Lý Linh Tĩnh chậm rãi mở mắt, có chút ngủ không được.

Cô nhớ tới rất nhiều năm trước đây, mình cùng Hương Chỉ bị bán vào kỹ viện, Lan mama tra tấn người đa dạng, vừa có thể làm cho các cô chịu tội, cũng sẽ không lưu lại dấu vết trên người, mỗi khi chịu không nổi, cô cùng Hương Chỉ luôn ôm cùng một chỗ oa oa khóc lớn.

Khi đó, Hương Chỉ tuy rằng lớn hơn cô hai tuổi, nhưng ngốc nghếch, không thông minh, cũng không có can đảm, thường xuyên khóc còn nhiều hơn cô, động một chút là nước mắt lưng tròng hỏi cô: "Tĩnh nhi, sau này chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Lý Linh Tĩnh nói muốn chạy trốn.

Những cô gái khác bị đánh sợ, không dám chạy, chỉ có Hương Chỉ ngốc hồ hồ cùng cô trốn.

Sau đó quả nhiên bị bắt trở về, lại là một trận đánh tàn nhẫn, là Diêu Nương ra mặt ngăn cản tú bà, hứa hẹn nhất định dạy ngoan các cô, tú bà mới thôi.

Về sau nữa, Diêu Nương dạy các cô đọc sách viết chữ, đánh đàn vẽ tranh, cô học cái gì cũng không được, mà Hương Chỉ học cái gì biết cái đó, Lan mama cho là mình nhặt được bảo bối, vui mừng hớn hở vì Hương Chỉ mua xiêm y mới, nói nuôi thêm hai năm nữa là có thể bán được giá tốt.

Hương Chỉ bị dọa, buổi tối ôm nàng khóc, muốn chạy trốn một lần nữa.

Lúc ấy cô cam đoan với Hương Chỉ, chỉ cần mình có thể về nhà, nhất định sẽ không bỏ lại Hương Chỉ mặc kệ.

Về sau nữa, Diêu Nương trợ giúp các cô chạy thoát, từ nay về sau hai cô rốt cuộc không cần sợ hãi bị đánh chịu phạt, nhưng ai ngờ hôm nay biến thành lại thành kẻ thù...

Lý Linh Tĩnh đáy lòng không tiếng động thở dài, nhắm mắt lại, không muốn nghĩ những thứ này nữa.

……

Cuối tháng 12, Diêu Nương xuất giá.

Ngày hôm nay Vong Ưu Các không buôn bán, chỉ làm hỉ sự, tân khách nối liền không dứt, tiểu nhị chạy đường giọng trong trẻo không ngừng hát niệm danh sách khách đến, pháo bên ngoài đốt một treo lại một treo.

Trong tiếng huyên náo, Lý Linh Tĩnh mơ hồ nghe thấy tên Hỉ Khách, nghiêng đầu nhìn lại, thấy Hương Chỉ tới.

Xem bộ dáng như vậy, tựa hồ là không có ý định ở lâu, sau khi buông lễ vật xuống, cùng vị thương hộ gặp được hàn huyên vài câu, liền chuẩn bị rời đi.

Hương Chỉ mới vừa đi ra ngoài cửa chưa được mấy bước, Lý Linh Tĩnh xuống lầu gọi cô lại.

"Khó đến đây, không nhìn cô dâu sao?"

Hương Chỉ dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lý Linh Tĩnh.

Lý Linh Tĩnh như cười như không nhìn cô: "Hai chúng ta mặc dù có xích mích, nhưng Diêu Nương đối xử với cô không tệ, cô quả thật nên tới xem một chút, dù sao, tương lai chưa chắc sẽ có cơ hội gặp lại.”

Hương Chỉ lễ phép trả lời: “Trong phòng tân nương quá nhiều người, đi cũng không nói nên lời, tôi sẽ không đi vào gây thêm phiền phức.”

Lý Linh Tĩnh nhìn không quen gương mặt giả dối này của cô ta.

Lúc trước ở Tạ gia, cô ta chính là một bộ dáng dịu dàng động lòng người lại khéo hiểu lòng người như vậy, dỗ Tạ Luật phục tùng, vô luận sau lưng châm ngòi ly gián như thế nào, trước mặt người khác vĩnh viễn biểu hiện giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Oán hận thầm lặng đã lâu, mơ hồ lại muốn ló đầu.

Lý Linh Tĩnh nhịn không được đâm cô một câu: “Về sau nhớ trông chừng Tạ Luật, tốn nhiều tâm tư như vậy đoạt lấy từ trong tay tôi, nếu lại làm mất, cũng đừng trách tôi nhìn không nổi cô.”

Hương Chỉ giật mình, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên: “Cô cho rằng tôi là cô?”

Lý Linh Tĩnh trên mặt cứng đờ, châm chọc nói: "Đúng vậy, cô không phải tôi, cô quen sờ tâm tư nam nhân không phải sao!"

Hương Chỉ lẳng lặng nhìn cô một lát, nói: “Trong bụng Phương Xảo đã có con của Tạ Luật.”

Lý Linh Tĩnh sửng sốt, qua hai giây mới nhớ tới, Phương Xảo là nha hoàn bên cạnh Tạ nhị phu nhân.

Cô vừa sợ vừa giận, nhịn không được nói: “Lúc này mới qua mấy tháng! Cô như thế nào không trông chừng hắn?! Biết hắn thích vụng trộm, còn bảo hắn làm cho bụng Phương Xảo lớn lên! Nhị phu nhân sao có thể thiện thôi cam hưu?!”

Hương Chỉ thấy cô tức giận, che môi cười khẽ, nói: “Lý Linh Tĩnh, cô vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi.”

Nói xong câu đó, cô xoay người rời đi.

Lý Linh Tĩnh đứng tại chỗ, ngây ngốc hồi lâu, rốt cục chậm rãi phản ứng lại...... Tạ Luật chờ người yêu thể diện, cho dù sắc đảm bao trời, cũng tuyệt đối không thể động đến người của nhị phòng, chuyện này chỉ sợ là Nhị phu nhân ra tay thiết cục, Hương Chỉ trợ giúp, hai người liên thủ hãm hại Tạ Luật.

Về phần Hương Chỉ vì sao làm như vậy, cũng rất dễ hiểu.

Chỉ cần gây ra chuyện xấu, liền tương đương với có nhược điểm của Tạ Luật, mà Tạ gia càng loạn, khả năng Tạ Luật muốn cưới danh môn khuê tú lại càng thấp, chờ loạn thêm vài năm, thứ trưởng tử lớn lên, Hương Chỉ có nhi tử làm chỗ dựa, cho dù cả đời không được phù chính, vị trí của cô ta ở Tạ gia cũng không ai có thể dao động.

Lý Linh Tĩnh nghĩ thông suốt những thứ này, trong lòng ngũ vị tạp trần, mắt nhìn bảng hiệu hỉ khách cách đó không xa, có chút cảm xúc trong lúc bất tri bất giác thoải mái......

…………

Sau khi Diêu Nương xuất giá, Thời Tiện Ngư cũng theo đó biến mất tung tích, Lý Linh Tĩnh một mình kinh doanh Vong Ưu Các, định ra kế hoạch khuếch trương bản đồ buôn bán của mình.

Nguyện vọng đã từng của cô là sinh con trai.

Hiện tại nguyện vọng của cô là trở thành một thế hệ nữ thương, phú giáp thiên hạ.

Nhưng, nguyện vọng này cô không hề cầu thần bái Phật, cô muốn tự mình đi thực hiện.

Tất cả kiến thức về phương diện tiếp thị, đều bắt nguồn từ một bộ phim truyền hình, tác giả không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, nếu có sai sót mong thứ lỗi!