Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 275. 5. Thế giới triệu hoán sư 67

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Bóp thời điểm toàn bằng cảm giác, hiện tại nhìn kỹ một chút, mới phát hiện mình nặn ra một cái tứ bất đồng -- không giống bất kỳ một cái thế giới nào hắn.

Khuôn mặt ngũ quan, giống như Vương gia trong thế giới kia của Lý Linh Tĩnh, bình thản, ổn trọng.

Thân thể, giống như Lâm Uyên trong thế giới của Tiểu Lê, cao lớn, mạnh mẽ.

Nhưng quần áo là bộ dáng hầu thần kia, có cổ áo rộng rãi cùng trường bào lau nhà, phía dưới vạt áo phía sau lộ ra một cái đuôi thô mập, linh cảm đến từ yêu thú Lâm Uyên trong thế giới Thẩm Tiêu kia.

Đáng tiếc bóp có giống hơn nữa, nó cũng chỉ là bùn, ngũ quan không cách nào sống động làm ra biểu tình, thân thể tất cả đều là màu xám tro giống như bùn, đuôi cũng không có khả năng có được xúc cảm lông xù.

Thời Tiện Ngư nhìn tượng đất mình nặn ra, buồn bã mất mát.

"Anh ấy có phải là gia đình của cô không?", Roland hỏi.

Thời Tiện Ngư nghĩ nghĩ: “Ngô, xem như vậy đi.”

Cha mẹ cô qua đời nhiều năm, Thị Thần là di sản mà Tằng Tằng tổ phụ để lại cho cô, từ góc độ này mà xem, hắn hẳn là người nhà của cô, nếu như hắn không chạy trốn, có lẽ cô và hắn ít nhất còn có thể làm bạn trăm năm, đây không phải là tồn tại giống như người nhà sao?

Nhưng hắn chạy trốn, chạy không thấy bóng dáng tăm hơi, điều này nói lên cái gì?

Chứng tỏ gia đình nguyên sinh của cô ấy không tốt lắm.

“Làm sao còn có một cái đuôi?” Roland lại hỏi.

“À, là trang trí.” Thời Tiện Ngư trả lời.

Roland nhìn tượng đất trong chốc lát, không biết nghĩ đến cái gì, cảm khái nói: "Nếu như tưởng niệm người nhà, có thể hướng thần hoang dã cầu nguyện, nghe nói thần hoang dã có thể làm cho gió truyền lại tin tức người đã khuất, mặc dù không nhất định hữu dụng, nhưng cũng không ngại thử xem."

Thời Tiện Ngư: “A......”

Cô biết Roland đây là hiểu lầm, hắn đại khái cho rằng cô nặn tượng đất là người chết.

Nhưng trên ý nghĩa nào đó mà nói, người kia xác thực đã chết một lần, chết ở trong tay tổ tiên của nàng, bị chế tác thành một tòa cung điện. Chỉ là Long tộc đối với sinh tử định nghĩa cùng phàm nhân bất đồng, phân biệt ra thần hồn cùng linh nhục, thần hồn bất diệt, liền không thể xem như chân chính tử vong.

“Cậu cũng hướng thần hoang dã cầu nguyện qua sao?” Thời Tiện Ngư tò mò hỏi Roland.

Roland sững sờ: “...... Đại bộ phận mọi người, hẳn là đều hướng Hoang Dã Chi Thần cầu nguyện đi?”

Thời Tiện Ngư nghĩ thầm: người khác tôi không biết, dù sao tôi chỉ nghe thấy thanh âm của cậu.

“Kỳ thật thần cũng không phải toàn tri toàn năng, thay vì hướng thần cầu nguyện, không bằng chính mình cố gắng càng có hiệu quả một chút.” Thời Tiện Ngư một bên điều khiển bùn, một bên cùng hắn tán gẫu: “Thần là mờ mịt, nhưng nỗ lực của cậu là vĩnh viễn có thể nhìn thấy mà.”

Tượng đất của cô đi vài bước trong sân huấn luyện, hình người.

Roland nhìn cô một cái, biểu tình nghiêm túc vài phần: "Cô cũng cho rằng cầu nguyện là một loại vô dụng sao? gần đây xác thực có chút luận điểm tương tự, mọi người dần dần không muốn tin tưởng thần tồn tại, còn có học giả phê bình cái gọi là thần hoang dã chỉ là chủ nghĩa hư vô không tưởng..."

Thời Tiện Ngư nghe xong vui vẻ, cười nói: "Tôi tin, tôi đây không phải là muốn giảm âm cho thần sao? Dù sao phải gánh vác nguyện vọng của nhiều người như vậy, khẳng định rất bận rộn.”

Roland yên lặng mím môi, không nói gì. Ngữ khí của Thời Tiện Ngư quá nhẹ nhàng, làm cho hắn cảm thấy cô là đang dỗ trẻ con, đối với người lớn mà nói, những tin đồn về thần kia đại khái đều buồn cười giống như truyện cổ tích thiếu nhi.

Nhưng hắn cũng không có biện pháp nói Thời Tiện Ngư sai rồi, bởi vì đúng như lời cô nói, đem tâm nguyện ký thác ở trên người Thần linh, quá mức mờ mịt vô vọng...

Thời Tiện Ngư cũng là vì tốt cho hắn.

Nhưng hắn thật hy vọng thần linh tồn tại, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể thuyết phục chính mình tin tưởng, cha mẹ đã mất đang dựa vào một loại lực lượng khác nhìn chăm chú hắn cùng muội muội, bọn họ sẽ thấy hắn lớn lên, cũng sẽ chứng kiến hắn thành công, thể xác tiêu vong sẽ không ngăn cản linh hồn cùng hắn thường xuyên làm bạn.

Hắn không thể chấp nhận cha mẹ hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

“Roland” Thời Tiện Ngư mở miệng lần nữa.

Roland ngước mắt nhìn cô.

Thời Tiện Ngư chần chờ nói: “Qua một thời gian ngắn nữa... Tôi hẳn là sẽ rời khỏi nơi này.”

Roland sửng sốt: “Rời đi?”

"Đúng vậy, cũng giống như thỉnh thoảng cậu về thăm Maggie, tôi cũng sẽ có lúc về nhà" cô nói.

Roland kinh ngạc suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, cô cũng sẽ có lúc về nhà... Nhà của cô, ở tòa thành nào?”

"Còn rất xa." Thời Tiện Ngư cười cười, "Nhưng tôi nói không chừng còn có thể tới tìm cậu, nhớ tôi thời điểm có thể hướng Hoang Dã Chi Thần cầu nguyện, đem tưởng niệm của cậu truyền lại cho tôi nha!"

Roland đỏ mặt: “Vì loại chuyện này, tôi mới sẽ không hướng thần hoang dã cầu nguyện!"

"Vậy chuyện gì mới đáng để ngươi cầu nguyện?"Thời Tiện Ngư cố ý trêu chọc hắn: "Tỷ như, muốn triệu hồi ra Thị Huyết Yêu Vương?"

Giọng Roland không nhịn được lớn hơn một chút, thần thái quẫn bách: "Đã nói không có chuyện này!Tôi hiện tại chỉ muốn hảo hảo luyện tập Tinh Bàn Lục Quy cùng Bạch Sắc Mị Ảnh tổ hợp, tương lai chân chính vận dụng ở trong thực chiến!Tôi tuyệt không muốn Triệu hoán Thị Huyết Yêu Vương!"

Thời Tiện Ngư nhìn hắn cười: “Đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút mà thôi, vậy cậu phải tiếp tục cố gắng lên, tôi cảm giác cậu luyện thêm một thời gian nữa, hẳn là có thể đối phó với cuộc thi thăng cấp.”

Roland buồn bực nhìn chằm chằm cô.

Thời Tiện Ngư buồn cười đẩy cậu một cái: "Kỷ lục vừa rồi là 4 giây, không ngừng cố gắng nha!"

Roland đành phải đi.

Thời Tiện Ngư nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng có loại xúc động nói không nên lời, hình dung như thế nào cho phải đây, ước chừng là thấy thiếu niên vì giấc mộng mà đổ mồ hôi, cái loại sức mạnh cố ý xông về phía trước này, rất mê người đi.

Nói đi cũng phải nói lại, cô là thần tiên làm cũng là càng ngày càng không "xứng chức", cơ hồ không có một lần nào để cho người cầu nguyện chân chân chính thực hiện nguyện vọng.

Không biết thần tiên khác làm như thế nào, chẳng lẽ người cầu nguyện muốn cái gì, thần tiên liền thật sự cho cái đó?

Nếu người cầu nguyện A muốn một trăm triệu, B muốn một trăm triệu, C muốn một trăm triệu...... Thần tiên đều cho sao?

Thần tiên lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cho dù thật sự có, toàn bộ đi ra ngoài gây ra lạm phát thì làm sao bây giờ? Những thứ này đều không cần suy nghĩ sao?

Đáng tiếc bên cạnh cô không có Thị Thần, bằng không cô có thể lôi kéo hắn hảo hảo cố vấn một phen, ngẫm lại về sau đơn thương độc mã sống qua ngày, thật đúng là có chút... tịch mịch.

Thời Tiện Ngư nhìn về phía người bùn mình nặn, vươn tay sờ sờ mặt nó rất giống Vương gia, nghĩ thầm: nếu như người có thể sống lại thì tốt rồi.

Nếu như có thể sống lại, cô sẽ có được một người nhà vĩnh viễn làm bạn với cô, khuôn mặt, dáng người có thể tùy tiện bóp, quần áo cũng có thể tùy tâm phối hợp, khuyết điểm lớn nhất có thể là nó không biết nói tiếng người, nhưng không sao, cô có thể dạy nó viết chữ a!

Thời Tiện Ngư càng nghĩ, càng cảm thấy chỗ tốt nhiều hơn.

Năm đó Nữ Oa nặn bùn tạo người, bây giờ cô cũng học một tay, có cái gì không thể?

Suy nghĩ của Thời Tiện Ngư càng ngày càng linh hoạt, cô phát hiện chỉ cần lượng bùn đủ nhiều, đừng nói là bóp một người, cho dù là bóp Thị Thần của mỗi thế giới một lần cũng được! Sau đó rót vào linh khí, để cho mỗi người bùn có được tâm trí, đến lúc đó, nàng còn lo lắng cái gì tịch mịch cô độc lạnh? Tiên cung của cô sẽ náo nhiệt chết mất!

Thời Tiện Ngư nghĩ tới đây, lại nhìn bùn ánh mắt, đã như lang như hổ, hai mắt phát sáng.