Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 291. 6. Thế giới hiện thực 9

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đợi một lúc lâu, không thấy Chu Bặc Thiện đáp lời.

Thời Tiện Ngư cau mày hỏi lại một lần, trên điện thoại di động lại biểu hiện tin nhắn gửi đi thất bại, lại nhìn ô tín hiệu phía trên, một ô cũng không có.

"Sao lại không có tín hiệu?"

Cô giơ điện thoại lên cao, lắc tới lắc lui tìm tín hiệu, cuối cùng dứt khoát đứng lên, đi tới bên cửa sổ, duỗi thẳng cánh tay tìm tín hiệu.

Lầu ba bởi vì chưa từng sửa chữa, trên cửa sổ tất cả đều là mảnh thủy tinh vỡ, cũng không có lan can phòng hộ, Thị Thần nhìn cô nửa thân thể đều nhanh thăm dò ra ngoài, nhịn không được nhíu mày.

Vốn tưởng rằng cô không tìm thấy tín hiệu sẽ lui về, nhưng thân thể cô tựa như dừng lại, lại bất động.

Trong lòng Thị Thần dâng lên dự cảm không tốt, nó cau mày đứng dậy, muốn đi qua xem cô xảy ra chuyện gì.

Lúc này Thời Tiện Ngư dĩ nhiên ngừng thở, ánh mắt không chớp nhìn chăm chú vào bên phải cửa sổ --

Một mảnh nghiêng kéo dài ra phía dưới mái hiên, quái vật toàn thân treo đầy keo dính màu đen đang phủ phục ở trên tường ngoài loang lổ, nó rõ ràng có hình dáng nhân loại, tư thế lại vặn vẹo như rắn, tóc dài dính dính dán sát mặt tường, nhè nhẹ từng sợi, phảng phất sau khi phiến lá rơi hết chỉ còn lại cành cây leo núi hổ.

Mặt xám trắng hơi ngửa, ánh mắt giống như hai cái hố sâu đen không thấy đáy, nhìn chằm chằm Thời Tiện Ngư.

Thời Tiện Ngư không dám hành động thiếu suy nghĩ, cánh tay tiếp tục cứng ngắc, chỉ có cổ tay chậm rãi chuyển động, ngón tay chuyển qua chức năng máy ảnh, lặng lẽ mở camera, sau đó...

Điều chỉnh độ dài tiêu cự.

Răng rắc!

Quái vật toàn thân keo dịch nổ tung! Đập mạnh vào cửa sổ!

Thời Tiện Ngư theo bản năng thét chói tai một tiếng, phía sau đột nhiên một cỗ lực lớn trực tiếp kéo cô vào trong nhà!

Thị Thần che chở cô ở phía sau, cô chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng của hắn, cái gì cũng không nhìn thấy! Lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy một đoàn hỏa diễm mãnh liệt xông thẳng về phía cửa sổ phun ra!

Thời Tiện Ngư ngạc nhiên mở to hai mắt!

Cô rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cao thiêu đốt cảm giác, nhưng kia ngọn lửa màu sắc lại như nước biển giống như hiện ra kinh diễm màu xanh da trời.

Không đợi cô hoàn hồn, ngọn lửa đã tắt, lại nhìn cửa sổ - trên bệ cửa sổ lưu lại một bãi vật thể keo cháy khét, vài giây sau, lại giòn tan thành bột phấn trong không khí, tan thành mây khói, không còn dấu vết.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Thiện Tuệ Tử và Khâu Đoan Minh một trước một sau chạy tới.

Chuyện gì xảy ra?!

"Con quái vật kia xuất hiện?"

Thời Tiện Ngư nhìn trên bệ cửa sổ, lại nhìn thị thần của mình, mở miệng giải thích: “Vừa rồi tôi lấy điện thoại di động chụp ảnh, nó xuất hiện ở cửa sổ.”

Vừa dứt lời, Thiện Tuệ Tử và Khâu Đoan Minh lập tức xông về phía cửa sổ.

“Nó bị ta dùng Sí Hỏa Phù bức lui, hiện tại trốn đi.” Thời Tiện Ngư yên lặng nắm lấy góc áo thị thần, kéo hắn ra phía sau mình.

Thiện Tuệ Tử ở bên cửa sổ không thấy bóng dáng quỷ quái, quay đầu lại thân thiết nhìn Thời Tiện Ngư: "Thời đạo trưởng không bị thương chứ?"

Mặc dù Thời Tiện Ngư biết phần quan tâm này của đối phương không quá thuần túy, ít nhiều trộn lẫn chút nhân tố lo lắng cô bị quỷ quái cắn nuốt biến thành chất dinh dưỡng, nhưng vẫn có chút cảm động.

"Tôi không sao, vừa rồi sở dĩ kêu một tiếng... là bởi vì lúc nó xuất hiện tôi đang chụp ảnh, tâm lý không hề phòng bị, hoảng sợ... A, đúng rồi."

Thời Tiện Ngư cầm lấy điện thoại di động, mở album ảnh ra.

"Đáng lẽ tôi phải chụp nó ngay lúc này... anh chàng này thực sự nhạy cảm với âm thanh của màn trập máy ảnh đến nỗi ngay sau khi tôi nhấn nút chụp, nó nhảy lên ngay lập tức."

Cô đưa ảnh cho Thiện Tuệ Tử và Khâu Đoan Minh xem.

Trong ảnh có thể nhìn thấy trên tường ngoài có một đoàn bóng đen mơ hồ, khuôn mặt màu xám trắng trong bóng đen vặn vẹo, nhìn qua cực kỳ dữ tợn.

"Nó ở trên tường?" Khâu Đoan Minh nhíu mày, lần nữa quay lại bên cửa sổ quan sát tường ngoài, nhưng không phát hiện ra gì.

“Nó bị thương nặng, hiện tại nhất định trốn đi.” Thời Tiện Ngư dừng một chút, nói: “Nhưng nó đối với âm thanh chụp ảnh rất mẫn cảm, có lẽ chúng ta có thể thử dẫn nó ra ngoài.”

“Có thể, tôi cũng có di động, cùng thử xem.” Khâu Đoan Minh lấy di động của mình ra.

Thiện Tuệ Tử thấy thế, nói: “Có hai người chụp ảnh hẳn là cũng đủ rồi, tôi ra bên ngoài kiểm tra tường ngoài một chút, lúc trước chúng tôi vẫn đi lòng vòng trong phòng, không chú ý kết cấu bên ngoài phòng.”

Ba người thương lượng xong, chia nhau hành động, Thiện Tuệ Tử ra ngoài lục soát, Khâu Đoan Minh và Thời Tiện Ngư ở lại chụp ảnh.

Thế nhưng lần này vô luận chụp như thế nào, cũng không phát hiện ra tung tích quỷ quái.

Thời Tiện Ngư chỉ có thể đoán là mình vừa rồi cái kia trương Sí Hỏa Phù đả thương quỷ quái quá nặng, cho nên quỷ quái âm thầm ngủ đông đứng lên.

Khâu Đoan Minh khen ngợi cô: “Thời đạo trưởng tuổi còn trẻ, ra tay cũng bất phàm, thật sự là người không thể nhìn bề ngoài.”

Thời Tiện Ngư chỉ có thể giả vờ giả vịt mỉm cười.

Kỳ thật Sí Hỏa Phù cô biết, uy lực ước chừng chỉ có ở dã ngoại nhóm lửa trình độ, về phần vì sao đột nhiên xuất hiện một đám lửa lớn như vậy, nàng so với Khâu Đoan Minh càng tò mò hơn.

“Chẳng lẽ là...... Long Tức trong truyền thuyết?”

Hắn lúc trước rời đi thời điểm, giống như cũng thở phì phò phun lửa tới, nhưng là lúc ấy phong vân biến ảo, trời rung đất động, nàng ngay cả đứng cũng đứng không vững, cũng căn bản thấy không rõ, chỉ cảm thấy trên người hắn bạc trắng lân phiến lóe nha lóe, mau lóe mù mắt của nàng.

Thời Tiện Ngư đang miên man bất định, Khâu Đoan Minh bên kia lại mở miệng: "Quỷ quái này bị thương nặng, vốn nên là thời cơ tốt để chúng ta thừa thắng xông lên, đáng tiếc vẫn không tìm ra chỗ ẩn thân của nó, nếu ngày mai nó vẫn không hiện thân, chỉ sợ chúng ta cũng chỉ có thể tạm thời dẹp đường hồi phủ.”

Không chuẩn bị đủ thức ăn và nước uống, bọn họ nhiều lắm cũng ở đây hai ngày.

Tuy rằng đạo môn cũng có phương pháp tích cốc, nhưng đói bụng tiêu hao thể lực, đây cũng không phải là trạng thái đuổi quỷ tốt nhất.

Thiện Tuệ Tử trầm mặt lắc đầu: "Sẽ không, chớ nói ngày mai, theo tôi thấy nó đêm nay sẽ xuất hiện. Từ khi chúng ta tới nơi này, đã liên tục hai lần trọng thương nó, hiện tại nó nhất định rất suy yếu, mà lúc suy yếu cũng là lúc nhu cầu cấp bách chất dinh dưỡng, người tu hành hồn phách chí tinh chí thuần, đối với tà ma yêu ma mà nói không thể ngon miệng hơn."

Khâu Đoan Minh: “Vậy theo tôi thấy......”

Thiện Tuệ Tử: “Kế hoạch không thay đổi, ôm cây đợi thỏ.”

Khâu Đoan Minh lại nhìn về phía Thời Tiện Ngư.

“Có thể.” Thời Tiện Ngư gật đầu: “Vẫn như trước, chúng ta đều tự bảo vệ trận pháp của mình, chờ quỷ quái đi ra, lại hợp lực đánh chết.”

Khâu Đoan Minh gật đầu: “Được, hai vị cẩn thận một chút.”

Thời Tiện Ngư mang theo Thị Thần trở lại lầu ba.

Thiện Tuệ Tử đi lầu hai.

Khâu Đoan Minh ở lại lầu một.

Ngoài phòng ánh nắng rực rỡ, trong phòng âm khí dày đặc.

Đối mặt với một con quái vật xuất quỷ nhập thần, ba người tỉnh táo vạn phần, không dám lơ là.

Thời Tiện Ngư nhìn Thị Thần đã tự giác ngồi xuống, trong lòng cảm thấy đáng tiếc, nếu như mình sau khi hắn ra tay lập tức truy vấn, nói không chừng thật có thể ép hắn mở miệng tự nhận thân phận, nhưng bị Khâu Đoan Minh và Thiện Tuệ Tử ngắt lời, thời gian lại trì hoãn, liền mất đi cơ hội thoáng qua rồi biến mất.

Bây giờ hỏi lại, hắn nhất định sẽ giả ngu giả dại không thừa nhận đi?

Cũng giống như hắn hiện tại mặt không chút thay đổi sắm vai người bùn.

Cô càng lo lắng chính là... bộ thể xác này không giữ được hắn, có lẽ hắn đã lặng lẽ trốn đi, mà cô không hề phát hiện, dù sao rồng có thần thông gì, cô hoàn toàn không biết.

Thời Tiện Ngư càng nghĩ càng phiền muộn, chậm rãi đi qua, ngồi vào trong lòng Thị Thần.

Chân mày Thị Thần hơi không thể nghe thấy nhíu lại.

Thời Tiện Ngư: “...?”

“Hả?”

“Hắn hình như... không đi?”

Thời Tiện Ngư không tự chủ được giơ một tay lên, nhẹ nhàng vuốt mặt Thị Thần, thì thào tự nói: "Ngọn lửa vừa rồi, cũng thật kỳ quái a..."

Thị Thần: “......”