Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Khâu Đoan Minh đã xuống lầu.
Thiện Tuệ Tử vừa vội vừa giận, đem ván cửa đụng đến bang bang rung động! Nhưng thang chữ Nhân bên ngoài vừa vặn kẹt giữa vách tường và tay nắm cửa, vô luận cô kéo hay kéo, cũng không thể mở cửa ra!
Thời Tiện Ngư tâm tình cũng rất tốt, mở điện thoại di động ra, chiếu sáng nhà vệ sinh, sau đó khuyên Thiện Tuệ Tử: “Không cần gấp gáp, chờ Khâu đạo trưởng luyện chế tốt khôi lỗi thị thần mà ông ấy muốn, tự nhiên sẽ thả chúng ta ra ngoài.”
Cái gọi là hầu Hạ Thần, tức là hầu hạ thần linh.
Mặc dù ở thế giới này không có thần linh chân chính, nhưng tất cả mọi người đều có một trái tim cầu tiên vấn đạo, người tu hành nếu như có thể có được Thị Thần của mình, là một chuyện rất thời thượng.
Mọi người bình thường sẽ lựa chọn mở ra linh trí sinh vật, làm chính mình Thị Thần, tỷ như tiên hạc, linh hồ các loại, chúng nó một khi nhận chủ, không chỉ có trí tuệ, hơn nữa trung thành.
Nhưng sinh vật có linh tính như vậy đã ít lại càng ít, cơ hồ trăm năm khó gặp một lần, cho nên cũng có không ít đạo sĩ giống Khâu Đoan Minh, chuyên môn tìm kiếm lệ quỷ làm ác nhiều năm, dù sao quỷ quái cũng thuộc về một loại linh thể có ý thức tự chủ, chỉ cần khu trừ lệ khí, lại làm pháp sự tinh lọc bảy bảy bốn mươi chín, đem linh thể tinh khiết còn lại cuối cùng rót vào trong thân thể khôi lỗi đã sớm chuẩn bị tốt, là có thể làm ra một khôi lỗi Thị Thần rất tốt.
Đứng ở lập trường của Thời Tiện Ngư mà xem, hành động của Khâu Đoan Minh cũng không tổn hại đến lợi ích của cô, cho nên cô tương đối không sao cả.
Chỉ cần cô có thể lấy được chứng minh tư chất sáng lập đạo tràng, liền vạn sự đại cát.
Nhưng Thiện Tuệ Tử không thể chấp nhận, cô ở trong phòng vệ sinh oán giận đến cực điểm rống to: “Khâu Đoan Minh sẽ không thành công!”
Thời Tiện Ngư chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy Khâu đạo trưởng nhốt chúng tôi ở đây, mặc dù có chút không phúc hậu, nhưng thực lực của ông ấy không yếu, lúc trước xảy ra tình huống đại khái là lo lắng hoàn toàn làm mất quỷ quái, cho nên giữ lại thực lực.”
“Luyện chế Thị Thần nào có dễ dàng như vậy?! Hơi không cẩn thận sẽ cắn trả! Bồi thường tính mạng của mình!” Thiện Tuệ Tử phát điên hướng cô quát: “Còn không mau tới hỗ trợ! Nếu không mở cửa ra, hắn sẽ chết! Cố gắng của chúng ta cũng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”
Thời Tiện Ngư bất động: "Làm sao cô biết Khâu đạo trưởng nhất định sẽ thất bại, theo tôi thấy, quỷ quái hiện tại vô cùng suy yếu, cho dù không có hai chúng ta hỗ trợ, tỷ lệ thành công của hắn cũng rất cao, cô vẫn nên bình tĩnh một chút đi, không nên cãi nhau nữa..."
Thiện Tuệ Tử không mở cửa được, còn bị ép nghe Thời Tiện Ngư chậm rì rì lải nhải, cả người sắp sụp đổ, cô cuồng loạn rít gào: “Bởi vì hắn tra được sinh nhật bát tự là sai!”
Thời Tiện Ngư hỏi: “Sao cô biết bát tự hắn tra được là sai?”
Thiện Tuệ Tử hung hăng đụng vào cánh cửa, đụng đến tiếng thang chữ nhân kim loại bên ngoài vang lên, bụi bặm cùng rỉ sét ào ạt rơi xuống.
“Tôi nói là sai, chính là sai! Đây là trọng điểm sao? Hiện tại trọng điểm là làm sao đi ra ngoài!”
Thời Tiện Ngư lẳng lặng nhìn cô phát điên.
Một lát sau, Thiện Tuệ Tử mệt mỏi, vịn khung cửa thở hồng hộc.
Thời Tiện Ngư tò mò mở miệng: "Lúc trước đã cảm thấy kỳ quái, tại sao cô lại cầm món đồ chơi kia sững sờ, hiện tại một mực chắc chắn Khâu đạo trưởng tra được bát tự là sai, chẳng lẽ cô quen biết cô bé đã chết trong phòng này?"
Thiện Tuệ Tử cúi đầu thở dốc, không nói gì.
Thời Tiện Ngư lại nói: "Những hình vẽ nguệch ngoạc trên giấy, ngay từ đầu tôi nhìn, cảm thấy giống như cô bé đang vẽ mình, nhưng nhìn thêm vài lần, liền phát hiện góc nhìn của những hình vẽ nguệch ngoạc đó càng giống như một người đứng xem đang vẽ cảnh ngộ của cô bé. Lúc xảy ra hỏa hoạn, trong tòa nhà này có phải còn có sự tồn tại của một đứa trẻ khác không?
Thiện Tuệ Tử chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp: “..... Cô hoài nghi tôi?”
Cô năm nay hơn ba mươi tuổi đúng không? hỏa hoạn phát sinh ở ba mươi năm trước, khi đó cô vừa vặn còn là một đứa trẻ, tuổi có thể không phụ!
Thiện Tuệ Tử như là cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt lại, một lát sau chậm rãi mở ra, nói: "Tôi không phải hàng xóm của cô, cũng không phải bằng hữu của cô... Tôi là tiểu cô nương trong miệng ngươi nói kia, nơi này, vốn là nhà của tôi."
Thời Tiện Ngư không nghĩ tới cô sẽ tự mình thừa nhận, giật mình nói: “Lúc hỏa hoạn cô chạy đi rồi?”
“... Là em trai tôi.” Thiện Tuệ Tử trả lời.
Thời Tiện Ngư nghe xong im lặng, nàng mơ hồ đoán được Thiện Tuệ Tử có chút quan hệ với nơi này, nhưng không nghĩ tới cô và quỷ quái nơi này lại là tỷ đệ.
Tư liệu cho thấy trong nhà chỉ có một cô con gái, con trai ở đâu ra?
"Khi đó tôi tuổi còn nhỏ, không rõ ràng lắm cụ thể nguyên nhân, chỉ biết là cha mẹ vẫn bận rộn, không có thời gian cho hắn nhập hộ tịch, có lẽ kế hoạch chờ hắn muốn đi học thời điểm lại đi làm thủ tục đi, chỉ là sau đó xảy ra hỏa hoạn..."
Thời Tiện Ngư không chấp nhận được lời giải thích này, cô ngạc nhiên nói: "Cho dù không có hộ tịch, trong nhà có thêm một đứa trẻ, hàng xóm xung quanh sẽ không biết sao? hơn nữa nhà cô không phải tiệm chụp ảnh sao, thường xuyên có khách ra vào, trong nhà rốt cuộc có mấy đứa trẻ không thể không ai biết."
Thiện Tuệ Tử kéo khóe miệng, tối nghĩa cười cười: “Lúc có người ngoài, tôi và em trai sẽ ở tầng hầm ngầm.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi và em trai thường xuyên bị đánh, trên người có thương tích, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ gây phiền toái cho cha mẹ.”
Thời Tiện Ngư há miệng, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Bị đánh, bị thương, gây phiền toái cho cha mẹ, những từ ngữ này tổ hợp lại một chỗ, đủ để cô liên tưởng đến một tuổi thơ bất hạnh.
“Xin lỗi...” Cô áy náy: “Tôi không cố ý chọc thủng vết sẹo của cô, tôi chỉ muốn hiểu rõ đây là chuyện gì.”
Thiện Tuệ Tử chậm rãi lắc đầu: “Không có gì, đã ba mươi năm, đều đã qua.”
Thời Tiện Ngư hỏi: "Nó gặp người liền gọi tỷ tỷ đến chơi trốn tìm, gọi chính là cô đi?"
Thiện Tuệ Tử gật đầu: "Lần đó, không phải lần đầu tiên tôi chạy trốn, tôi cho rằng mình sẽ giống như mấy lần chạy trốn trước rất nhanh bị bọn họ bắt trở về, sau đó bị đánh một trận, lúc ấy trong lòng không ôm bất kỳ hy vọng nào, cảm thấy mình dù sao cũng phải chịu đòn, không thể chịu tội vô ích, cho nên lúc chạy trốn phóng hỏa đốt quần áo trong phòng thay đồ, nhưng tôi không nghĩ tới... Lửa sẽ càng lúc càng lớn, tôi chỉ là muốn, muốn trả thù bọn họ một chút, tôi không muốn thiêu chết bọn họ."
Thiện Tuệ Tử khổ sở cúi đầu, thanh âm thấp hơn: “Tôi càng không nghĩ tới, đệ đệ của tôi cũng chết trong trận hỏa hoạn kia.”
"Vậy sau đó, cô có biết xảy ra hỏa hoạn, chưa từng về không?" Thời Tiện Ngư hỏi.
Thiện Tuệ Tử cười khổ: "Lúc ấy tôi chỉ có tám tuổi rưỡi, chạy đi không bao xa đã bị xe đụng, mất trí nhớ, cảnh sát giúp tôi báo án mất tích, nhưng là không ai tới nhận tôi, sau đó tôi được cô nhi viện thu dưỡng, đợi đến khi bệnh của tôi chữa khỏi, trí nhớ khôi phục, đã là ba tháng sau..."
Thời Tiện Ngư chần chờ hỏi cô: "Ba tháng sau, cô nhìn thấy tin tức về vụ hỏa hoạn, không muốn đi sửa chữa sao?"
Thiện Tuệ Tử trầm mặc.
Một lát sau, hắn ngước mắt nhìn Thời Tiện Ngư, trả lời: “Không nghĩ tới, lúc ấy tôi chỉ cảm thấy, tôi được giải thoát.”