Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Có yêu quái?!
Mọi người lập tức cảnh giác, nhao nhao nắm chặt vũ khí trong tay!
Phát hiện yêu quái, binh lính lui về phía sau, chỉ vào một gian phòng nói: “Yêu quái ngay tại bên trong!”
An Dao ra hiệu cho một vị tu sĩ bên cạnh tiến đến xem xét, tu sĩ kia là yêu thú tộc hóa hình, bộ dạng tựa như người khổng lồ, cơ hồ cao bằng nóc nhà, một quyền liền đem cửa gỗ dày đánh nát.
Tu sĩ thò tay ra trong phòng, thoáng cái xách ra một đứa bé!
Tiểu nam hài bị tu sĩ cự nhân xách lên giữa không trung, thét chói tai kịch liệt giãy dụa! Tu sĩ kia bất vi sở động, cau mày nói: "Không phải yêu quái, là một tiểu hài tử, kỳ quái, nó như thế nào mà không bị Bạch Ti ảnh hưởng?"
Trên người cậu bé quấn không ít tơ trắng, nhưng từ tứ chi của cậu bé không ngừng giãy dụa, hoạt động của cậu bé hiển nhiên không bị ảnh hưởng gì.
Thời Tiện Ngư đến gần vài bước, nhận ra cậu bé kia, kinh ngạc hô: “Tiểu Mãn?!”
Tu sĩ thấy cô nhận thức, lúc này buông lỏng tay, tiểu nam hài rơi trên mặt đất lăn một vòng, lại vừa lăn vừa bò chạy về phía Thời Tiện Ngư! Một phen ôm lấy chân cô, giống như nhìn thấy cứu tinh khóc gọi cô: "Đạo trưởng!”
Thời Tiện Ngư vội hỏi: “Tiểu Mãn, trong thôn đã xảy ra chuyện gì?”
Lời còn chưa dứt, Lâm Uyên phía sau đột nhiên tiến lên, kéo cổ áo Tiểu Mãn ném cậu bé ra!
“Lâm Uyên! Anh làm gì?!” Thời Tiện Ngư ngạc nhiên không thôi, khí lực của Lâm Uyên lớn biết bao? Cô trơ mắt nhìn thân thể nhỏ bé của Tiểu Mãn bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất!
Lâm Uyên lại ngăn ở trước người cô, không cho phép cô lại gần đứa bé kia!
Thẩm Tiêu trầm giọng nói: “Tiểu Ngư, em đừng gấp, chờ anh xem trước một chút.”
An Dao tựa hồ cũng cảm thấy được cái gì, ý bảo cấp dưới lui ra phía sau, cẩn thận cùng tiểu nam hài duy trì khoảng cách nhất định.
Tiểu Mãn bị ngã đến có chút mộng, cậu bé từ trên mặt đất ngồi dậy, trên mặt thần sắc thập phần mê man, tựa hồ không rõ, vì cái gì mà các đạo trưởng từng cứu thôn, đột nhiên đối với cậu bé thay đổi thái độ.
Thẩm Tiêu đi tới trước mặt cậu bé, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôn hòa hỏi cậu bé: “Con tên là Tiểu Mãn?”
Cậu bé gật đầu: “Vâng, con tên là Hạ Tiểu Mãn.”
Thẩm Tiêu hỏi: “Tiểu Mãn à, có thể nói cho chúng tôi biết, trong thôn đã xảy ra chuyện gì không?”
Nhắc tới việc này, Tiểu Mãn nhếch môi muốn khóc, nhưng không biết vì sao, một giọt nước mắt cũng không chảy ra được.
“Cha con mẹ con, còn có Trương gia gia đều bị bọn họ giết chết, Vạn Cát muốn dẫn trốn đi, cũng bị bọn họ giết! Sau Vạn phu nhân đột nhiên xuất hiện, không biết vì sao, Vạn phu nhân bà...... Trên người bà ấy toát ra rất nhiều tơ màu trắng, những tơ kia đem trong thôn giết người phóng hỏa binh lính toàn bộ quấn lấy!"
Tiểu Mãn nhớ lại tình cảnh lúc ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không thấy một tia huyết sắc.
"Đều đã chết... Tất cả mọi người đều đã chết, Vạn phu nhân cũng đã chết, chỉ còn lại một mình con..."
Thẩm Tiêu nghe cậu bé nói, vẻ mặt trở nên cổ quái, rõ ràng đang mỉm cười, đáy mắt lại toát ra bi thương cực độ.
Hắn chậm rãi hít vào, tận khả năng dùng ngữ khí bình thản hỏi: "Tiểu Mãn, con suy nghĩ một chút, con làm như thế nào tránh thoát những binh linh kia giết người?"
“Vạn Cát vừa đẩy con vào nhà, bọn họ liền xông vào, một đao đâm xuyên bụng Vạn Cát, con tận mắt nhìn thấy.” Tiểu Mãn hoảng sợ nói với Thẩm Tiêu: "Bọn họ còn muốn giết con!”
Thẩm Tiêu khổ sở nhìn hắn: "Sau đó thì sao? Con trốn thoát sao?”
Tiểu Mãn đưa tay chỉ lung tung trên người mình: “Nơi này, nơi này... Còn có nơi này!”
Thẩm Tiêu không hỏi được nữa, cổ họng chua xót dữ dội.
Thẩm Tiêu không lên tiếng, Tiểu Mãn liền cho là hắn không tin, vội vàng nói: "Đạo trưởng, con không lừa người! Không tin người xem! Bọn họ quả thực giết người không chớp mắt..."
Tiểu Mãn kéo quần áo của mình ra, lộ ra vết thương để Thẩm Tiêu nhìn - -
Nhưng mà vết thương trên miệng một giọt máu cũng không có, chỉ có mấy lỗ thủng bình thường, cậu bé đem làn da chỗ lỗ thủng kéo sang hai bên, lộ ra bên trong dày đặc, tơ trắng như băng tuyết.
Tiểu Mãn nhìn chằm chằm vết thương của mình, ngây dại.
An Dao nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Thẩm Tiêu, thấp giọng nói: “Xem ra, đứa bé này đã chết rồi...”
Thẩm Tiêu cúi đầu, vô lực trả lời: "Bởi vì ý niệm muốn sống sót vô cùng mãnh liệt, cho nên, hiếm thấy cùng vi khuẩn trắng đạt thành cộng sinh trong cơ thể."
“Thay vì nói là cộng sinh, không bằng nói là nấm trắng dây dưa chấp niệm sinh hồn.” An Dao nhẹ giọng thở dài, khuyên Thẩm Tiêu: “Trạng thái phi nhân phi quỷ như vậy, có khác gì yêu quái kia không? Huống hồ trên người cậu bé còn có nấm trắng, một khi lan tràn sinh trưởng, lại tạo thành tai nạn mới, mặc dù có chút không đành lòng, nhưng... vẫn là mau chóng xử lý đi.”
Vẻ mặt Hạ Tiểu Mãn trở nên kinh hoảng, luống cuống nhìn Thẩm Tiêu, lại nhìn về phía Thời Tiện Ngư và Lâm Uyên: “"Các người đang nói cái gì? Ai chết? Sao con lại chết... Nếu con chết, sao còn có thể ở chỗ này nói chuyện với các người?! Các người nói dối! Các người lừa đảo! Đại lừa đảo!!!”
Tiểu nam hài tâm tình sụp đổ, gào khóc lên, vô số tơ trắng từ ống tay áo, cổ áo của cậu bé tràn ra!
An Dao cảnh giác lui về phía sau, giơ một tay lên đang muốn hạ lệnh diệt trừ quái vật trước mắt này, Thẩm Tiêu bỗng nhiên chắn trước người Tiểu Mãn.
“An cô nương khoan đã.” Hắn nói.
An Dao khó xử, nói với Tiểu Mãn: "Ta có thể hiểu được tâm trạng của con, nhưng on biến thành như vậy, đã không cần thiết phải sống tiếp nữa.”
“Sợi tơ trắng này chỉ khiến người ta tê liệt, không có độc tính gì khác, hơn nữa gặp phải cường quang sẽ tự động hòa tan.” Thẩm Tiêu bình tĩnh nhìn chăm chú An Dao: “An cô nương, uy hiếp của cậu bé không lớn như cô tưởng tượng, để cậu bé sống sót đi.”
An Dao cắn môi, đối mặt với một đứa bé nhỏ như vậy, cô cũng không đành lòng, nhưng cô cũng nhìn thấy, trong cơ thể đứa bé tất cả đều là tơ trắng! Căn bản cũng không phải là một người sống!
Thẩm Tiêu nói: "Tôi sẽ mang cậu bé theo bên người tu hành, từ nay về sau một tấc cũng không rời, nếu tôi có bất trắc, trước khi chết cũng nhất định sẽ an trí tốt cho cậu bé.”
Trong lòng An Dao vạn phần rối rắm.
Mặc kệ, luôn cảm thấy có tai họa ngầm, nhưng nếu vì thế mà đối đầu với Thẩm Tiêu, cũng thật không cần thiết.
Thật lâu sau, An Dao rốt cục buông bàn tay chuẩn bị hạ lệnh xuống, thở dài một hơi: “Hy vọng ngươi có thể nói là làm, tuyệt đối không thể để những tơ trắng này lan tràn nữa.”
Thẩm Tiêu xoay người, ngồi xổm xuống hỏi Hạ Tiểu Mãn: “Con có nguyện ý sau này đi theo ta không?
Nghe thấy có người thu lưu, tâm tình Tiểu Mãn dần dần khôi phục, cậu nhìn mặt Thẩm Tiêu, không do dự gật đầu một cái.
“Bé ngoan.” Thẩm Tiêu cười nhạt, đưa tay sờ sờ đầu cậu bé.
Tiểu Mãn trông mong nhìn hắn: "Đạo trưởng, người còn có thể thu lưu một số người nữa không?”
Thẩm Tiêu ngẩn người: “Còn ai nữa?”
Tiểu Mãn xoay người chạy vào nhà, đứng bên cạnh cửa hầm: "Mọi người... đều trốn ở dưới này.”
Ánh mắt Thẩm Tiêu mở to, trong lòng kinh hỉ! Lập tức đứng dậy đi vào trong phòng, dùng sức nâng cửa hầm lên!
Phía dưới co quắp bảy tám hài tử, bởi vì liên tục mấy ngày không ăn cơm, lâm vào hôn mê.
Tiểu Mãn: Được rồi, ta hiện tại toàn thân đều là lông, lông trắng~