Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mấy tháng không gặp, lần thứ hai nhìn thấy Thời Tiện Ngư, hầu thần có loại cảm giác phảng phất như đã qua một đời.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, chính mình phân ra một luồng thần thức, lại sẽ ở thế giới kia cùng Thời Tiện Ngư nói đến yêu đương!
Lúc trước khi Tiện Ngư muốn nhập thế, vì bảo đảm chuyến đi này vạn vô nhất thất, hắn cố ý chọn trúng một con yêu thú vừa chết không lâu, cũng đem thần thức của mình để vào trong cơ thể.
Luồng thần thức này thức tỉnh trong cơ thể yêu thú, trong đầu nó chỉ có một ý niệm, chính là muốn giúp Thẩm Tiêu tìm được Linh Sơn!
Khi Thời Tiện Ngư cưỡi dê không nhanh không chậm tại trong rừng rậm đi dạo, thần thức sớm kéo theo thân thể yêu thú trước một bước tìm tới Thẩm Tiêu.
Bởi vì chỉ là một luồng thần thức, cho nên có vẻ không thông minh, cũng hoàn toàn không có ký ức, bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê, ngược lại thập phần phù hợp với thân phận yêu thú hiếm khi giao tiếp với nhân loại, sau đó theo Thẩm Tiêu đi tới Linh Sơn, thần thức tự nhiên tiêu tán, trở về bản thể.
Con yêu thú bị nhập thể kia, cũng theo đó thối rữa thành xương khô, dù sao, nó vốn nên chết đi mấy tháng trước.
Nhưng hắn làm sao có thể nghĩ đến, luồng thần thức này trước khi tiêu tán, lạihồ hồ đi yêu đương?!
Thị Thần cung nghênh Thời Tiện Ngư trở về, cúi đầu, khom người, cho nên Tiện Ngư không nhìn thấy trên mặt hắn vặn vẹo, càng không nhìn thấu tâm tình phức tạp của hắn lúc này.
Hắn làm sao có thể cùng Nguyên Quân nói chuyện yêu đương đây?
Hắn nghĩ không ra, yêu đương có cái gì tốt để nói?!
Nhưng sự thật là -- hắn không chỉ có nói chuyện, hắn còn ôm, ôm, hôn...... Hắn cư nhiên còn hôn cô!
Thị Thần nhắm chặt hai mắt, cả thần hồn đang run rẩy!
Hu hu hu......
Bên tai truyền đến tiếng nức nở áp lực, hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tiện Ngư ghé vào trên lưng dê khóc.
Thị Thần miễn cưỡng đè nén nội tâm nóng nảy, dáng vẻ rụt rè đi tới bên cạnh Tiễn Ngư, khom người hỏi: "Không biết Nguyên Quân vì sao khóc?"
Thời Tiện Ngư khổ sở đến không thể tự mình, nức nở khóc lóc kể lể: “Em thất tình!”
Thị Thần: “......”
“Thẩm đại ca nói không nên chấp nhất kết quả, nhưng em nhịn không được! Vừa nghĩ tới sẽ không gặp lại anh ấy, trong lòng em thật khổ sở a!” Cô khóc ướt một mảng lông trên lưng dê, thương tâm đến cực điểm: “Đồ cặn bã! Đàn ông đều là kẻ lừa đảo!”
Thị Thần: “......”
Cô lau đi nước mắt trên mặt, lại có nước mắt mới tuôn ra, khóc đến hai má đỏ bừng: “Đây là mối tình đầu của em!”
Thị Thần: “......”
Thật sự nghe không nổi nữa, hắn khuyên giải an ủi Thời Tiện Ngư: “Nguyên Quân không cần đau lòng, mục đích chuyến đi này, là vì thu thập nguyện lực, đã đạt thành mục đích, những chuyện không quan trọng khác, không cần quá rối rắm.”
“... Đạt được mục đích?” Thời Tiện Ngư ngẩng mặt lên, đỏ mắt nhìn hắn: “Nhưng Thẩm đại ca đã từ bỏ đi Linh Sơn, nguyện lực tự nhiên biến mất rồi.”
Thị Thần cung kính hồi bẩm: “Nguyên Quân thúc đẩy vạn gia mẫu tử đoàn tụ, trợ giúp Thẩm Tiêu trục xuất yêu đạo trong thành, đã thu hoạch không ít nguyện lực.”
Vẻ mặt Thời Tiện Ngư mê mang.
“Nguyên Quân mời xem.” Thị Thần khẽ phất ống tay áo, phía sau hiện ra hình ảnh Thanh Sơn thành, giống như hình chiếu lập thể.
Lúc này Thanh Sơn thành bách nghiệp đãi hưng, đang trùng kiến phòng ốc cùng cầu nối, nhóm thợ thủ công từ trên núi vận chuyển tới vật liệu đá, ở ngoài thành điêu khắc một tòa tượng đá, nhìn đường nét kia, đúng là ở trên cơ sở Dạ Du đạo nhân ban đầu, lại thêm hai vị đạo trưởng, một người cầm kiếm, một người cưỡi dê.
Không cần nghĩ, cầm kiếm tất nhiên là Thẩm Tiêu, cưỡi dê là Thời Tiện Ngư.
Dân chúng coi ba người bọn họ là thần tiên cung phụng, từ nay về sau cùng hưởng hương khói Thanh Sơn thành.
Thời Tiện Ngư nhìn chằm chằm nam nhân mặc hắc bào ở giữa, hồi tưởng lại từng chút từng chút lúc hai người ở chung, nước mắt lần nữa tràn ra, cô nuốt xuống: "Hắn thật ác tâm, cứ như vậy đi!"
Thị Thần: “......”
Hắn không nên để cô xem những thứ này.
Thị Thần rất đau đầu, nhíu mày dài, xụ mặt nghiêm trang nói: "Nguyên Quân là hậu duệ chân tiên, nên lấy đại cục làm trọng, nhanh chóng khôi phục Tiên cung, chuyện nhi nữ tình trường vẫn là..."
Hắn dừng lại, vốn định nói thẳng để cô khám phá hồng trần, nhưng cân nhắc đến trạng thái hiện tại của cô có thể không tiếp thu được, liền uyển chuyển nói: “Nguyên Quân vẫn nên xem nhẹ một chút đi.”
Nhưng mà Thời Tiện Ngư phảng phất như không nghe thấy, lau nước mắt của mình đi về phía tầng hầm ngầm, hai vai bởi vì thút thít mà thường thường run rẩy, trong miệng nghẹn ngào nhắc tới: "Mối tình đầu quả nhiên đều không có kết quả tốt..."
Khóe mắt Thị Thần hơi giật giật: “...... Nguyên Quân, muốn đi nơi nào?”
Thời Tiện Ngư dừng bước, quay đầu lại, trên mặt tràn ngập suy sụp: “Em thất tình rồi!”
Thị Thần: “......”
…………
Trước mặt Thẩm Tiêu và bọn nhỏ, Thời Tiện Ngư vẫn đè nén cảm xúc của mình, bây giờ về đến nhà, cô chỉ muốn tìm một nơi không có ai khóc rống một trận.
Khóc mệt mỏi, cô ghé vào trên giường yên lặng nghĩ: Tuy rằng thất tình rất khó chịu, nhưng tốt xấu gì cũng biết thất tình là tư vị gì.
Từ nay về sau, cô cũng là nữ nhân từng có tình sử.
Không còn là người độc thân nữa.
Từ phương diện này suy nghĩ, trong lòng hơi thoải mái một chút.
Thời Tiện Ngư chua xót nằm ở trên giường, sâu kín thở ra một hơi, nghĩ thầm: Tình yêu tuy rằng làm cho người ta thống khổ, nhưng cũng có thể làm cho một người nhanh chóng trưởng thành, chuyến đi này làm cho ta trưởng thành không ít.
Cuộc sống, vẫn nên nhìn về phía trước a.
Cô đứng dậy đi vào bếp, mở vòi nước, rửa đi nước mắt dính trên mặt, lại dùng nước lạnh đắp lên mắt một hồi, sau đó bắt đầu quét dọn nhà cửa.
Hơn một tháng không trở về, trong sân đều mọc cỏ, đệm giường gối đầu cũng nên tắm rửa phơi nắng.
Thời Tiện Ngư hóa bi thương thành sức mạnh, bắt đầu tiến hành tổng vệ sinh, lau sạch sẽ trong ngoài, cỏ dại trong sân cũng nhổ hết, bận rộn đến mệt mỏi đói bụng, liền nấu cho mình một bát mì ăn.
Lúc ăn mì, cô không khỏi nhớ tới Lâm Uyên vì cô mà xuống sông bắt cá, ánh mắt nóng lên, nước mắt lại rơi xuống.
Sẽ khá hơn thôi.
Cô hít hít mũi, vừa ăn mì, vừa rơi lệ.
Buổi tối sau khi rửa mặt nằm trên giường ngủ, lại nghĩ tới cái ôm ấm áp của Lâm Uyên, nhớ tới hắn dùng cái đuôi lông xù ôm lấy cô, ánh mắt Thời Tiện Ngư nóng lên, nước mắt lần nữa không dâng lên, giống như làm thế nào cũng chảy không hết.
Cuối cùng, cô ấy khóc và ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn mình hai mắt sưng đỏ trong gương, Thời Tiện Ngư cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy nữa.
Cô phải tìm cho mình chút chuyện để làm, bằng không, trong lòng sẽ không thể khống chế nhớ tới hắn.
Nhưng cô có thể làm gì đây? Chẳng lẽ lại quét dọn vệ sinh một lần nữa sao?
Đúng rồi, cô phải đi bệnh viện kiểm tra lại!
Bệnh tình của cô hiện tại không biết thành cái dạng gì, phải kiểm tra một chút mới được!
Đây là chuyện quan trọng, Thời Tiện Ngư không dám chậm trễ, lập tức mang theo sổ bệnh án của mình, đi bệnh viện lớn trong thành phố đăng ký kiểm tra.
Kiểm tra sức khỏe toàn diện nhất, một ngày làm không xong, vì thế Thời Tiện Ngư dứt khoát ở khách sạn tiện lợi gần bệnh viện, liên tiếp mấy ngày cũng không trở về.
Bởi vì cô vài ngày không lộ diện, Thị Thần trong Tiên cung có chút hoảng......
Nguyên Quân của hắn, sẽ không bởi vì tình thương, liền nghĩ không ra chứ?