Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thời Tiện Ngư trải qua nhiều lần cân nhắc, cuối cùng vẫn quyết định đi giúp đứa nhỏ tìm mẹ.

Trong lòng cô rõ ràng hy vọng có thể tìm được phi thường xa vời, nhưng thật sự không thể thấy chết mà không cứu một đứa bé, hơn nữa, cho dù không có biện pháp giúp đứa bé này đạt thành tâm nguyện, ít nhất, cũng có thể đem đứa bé an trí đến một nơi tương đối an toàn, mà không phải mặc cho nó tự sinh tự diệt.

Thế giới biến thành phế thổ tận thế, nhưng hẳn là còn tồn tại căn cứ an toàn các loại địa phương, chỉ cần đi theo những bánh xe ấn kia trên mặt đường, chắc có thể tìm được.

Tâm tính của Thời Tiện Ngư vẫn rất lạc quan.

Hiện tại điều cô sợ hãi duy nhất chính là những thú biến dị kia, bất quá, nếu xe có thể tự nhiên thông hành, đã nói lên người ở trong xe coi như an toàn, con mãng xà kia cũng không thể ngay cả da xe cũng gặm chứ?

Thời Tiện Ngư cùng Thị Thần thương lượng, có muốn mua một chiếc xe hay không? Tốt nhất là xe RV, ăn mặc ngủ nghỉ đều giải quyết trên xe.

Nhưng làm thế nào để đưa chiếc xe qua đó là một vấn đề - để đến thế giới đó cần phải đi qua Sengoku, và để đến Sengoku cần phải đi qua tầng hầm. Cô không thể lái một chiếc xe xuống tầng hầm trừ khi đó là một chiếc xe đẩy.

Thị Thần nói: “Hôm nay Tiên Cung đã an trí thỏa đáng, không cần chiếm dụng không gian mù tạc nữa, Nguyên Quân có thể đem vật phẩm cần thiết bỏ vào trong không gian mù tạc, tùy cần tùy lấy.”

Thời Tiện Ngư lúc này mới nhớ tới, sau khi Tiên Cung chuyển nhà, trống ra một không gian mù tạc.

Có không gian, giống như có túi ma thuật của Doraemon, từ đó có thể lưu trữ rất nhiều thứ.

Cô lập tức có sức mạnh, bắt đầu điên cuồng mua sắm! Mua gạo mua mì mua dầu, nước cũng phải mua, thành phố hoang vu thành như vậy, ngay cả một thân cây cũng không nhìn thấy, vừa nhìn liền thiếu nước! Cho nên cô phải chuẩn bị thật nhiều thật nhiều nước!

Ngoài thức ăn, thuốc men thường xuyên cũng phải mua một ít, còn có quần áo, quần áo bốn mùa xuân hạ thu đông lần lượt mua một lần, tập tranh thiếu nhi và đồ chơi thuận tiện mua vài món, khăn mặt, khăn tắm, bàn chải đánh răng, ga giường, thảm lông... Tất cả đều phải mua!

Còn có thứ trọng yếu nhất là ớt tinh, lần này cô trực tiếp mua một thùng lớn!

Đây là thứ cô có thể mua được.

Nhắc tới cũng lạ, lúc trước đi tìm Thẩm Tiêu, cô mang theo một cái ba lô cũng cảm giác đủ rồi, hiện tại có không gian, mua nhiều đồ như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, cũng không biết là loại tâm tính gì đang quấy phá.

Thời Tiện Ngư ở trong lòng âm thầm tự nói với mình phải khắc chế.

Phải kiềm chế!

Sau đó cô từ trong Linh Thảo Viên hái một đám dưa chuột, cà chua, khoai lang, ngô, khoai tây củ cải, cất vào trong không gian.

…………

Thời Tiện Ngư phát hiện, tốc độ sinh trưởng của rau quả bình thường ở Linh Thảo Viên rất nhanh, nhưng trái cây kết ra ẩn chứa linh khí rất ít, mà thực vật như Bách Linh Quả thì sinh trưởng chậm chạp, cho tới bây giờ, cây non mới lớn đến bàn tay, thời gian nở hoa kết quả còn không biết phải bao lâu.

Ngoại trừ Bách Linh Quả, còn có mấy cây non khác sinh trưởng chậm chạp, được Thời Tiện Ngư cấy ghép vào cùng một vườn hoa với Bách Linh Quả, làm đối tượng chiếu cố trọng điểm.

Tất cả vật dụng chuẩn bị đầy đủ hết, chỉ chờ thứ bảy xách xe, là có thể xuất phát.

Thời Tiện Ngư tính sơ qua, chuyến đi này sắp tiêu hết một nửa gia sản của cô, chỉ riêng một chiếc xe RV đã mấy chục vạn rồi.

Hiện tại cô không có thu nhập, toàn bộ dựa vào bất động sản và tiền gửi ngân hàng mà cha mẹ để lại để sống, thoáng cái tiêu hết nhiều tiền như vậy, nói không đau lòng là không thể nào.

Nếu như vẫn không thể cứu đứa bé ra, cô trả giá nhiều như vậy, chẳng phải là toàn bộ trôi theo dòng nước sao?

Một khi bắt đầu so đo được mất, ý nghĩa xuất hành tựa hồ có chút lung lay, cô vội vàng ở trong lòng cảnh tỉnh chính mình: Chú ý kết cấu! Phải chú ý bố cục a, thần tiên nên có bộ dáng thần tiên!

Luận rộng rãi, cô thật sự không có cách nào so sánh với Thẩm Tiêu.

Còn vài ngày nữa là đến lúc xách xe, Thời Tiện Ngư quyết định đi Thanh Sơn thành thăm Thẩm Tiêu một chút.

Cô cưỡi lên Dê sừng lớn, chuẩn bị xuất phát, một bên Thị Thần biểu tình vi diệu, tựa hồ muốn nói cái gì đó.

Thời Tiện Ngư nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao vậy?”

Thị Thần rũ mi mắt, cái gì cũng không nói.

Nhìn bóng lưng Thời Tiện Ngư rời đi, trong lòng Thị Thần nặng nề.

Vậy phải làm thế nào cho phải? Nguyên Quân tựa hồ đối với ta nhớ mãi không quên a......

…………

Bầu trời mưa phùn lất phất, cỏ cây trong núi được nhuận thành màu xanh tươi sống, ngày hè khô nóng tạm thời biến mất, không khí vô cùng mát mẻ.

Thời Tiện Ngư mang theo ô, ở trên con đường nhỏ trong núi không nhanh không chậm đi bộ, từ xa đã nhìn thấy phía trước sương mù, có một tòa sân vuông vức.

Đó là Hứa đại nhân đặc biệt xây dựng cho Thẩm Tiêu, dùng để thu lưu đứa nhỏ hắn nhặt về từ bên ngoài.

Lúc Thời Tiện Ngư tới, Thẩm Tiêu lại ra ngoài nhặt con, cũng không ở nhà, trong nhà chỉ có mười mấy đứa nhỏ giặt quần áo nấu cơm, đứa lớn chăm sóc đứa nhỏ, đứa nhỏ chăm sóc đứa nhỏ hơn, ngay ngắn trật tự.

Thời Tiện Ngư mang cho bọn nhỏ một ít kẹo cứng hoa quả, rầm rầm ngã vào trong đĩa, giống như đá thủy tinh đủ mọi màu sắc, bọn nhỏ rất thích, mỗi đứa đều được chia mấy viên.

Đáng tiếc Tiểu Mãn không thể ăn.

Trước khi đi, Thẩm Tiêu đã dặn dò, tình trạng sức khỏe hiện tại của Tiểu Mãn không thích hợp ăn bất cứ thức ăn nào của con người.

Cậu bé chỉ có thể ở trời mưa, chân trần đứng ở trong sân, tùy ý nước mưa cọ rửa thân thể, để sợi nấm hấp thu chất dinh dưỡng cùng nước trong thổ nhưỡng.

Đối với loại phương thức ăn uống rất khác biệt này, Tiểu Mãn rất không vui, người tuy rằng đứng ở bên ngoài, miệng lại xẹp xuống, vẻ mặt ủy khuất.

Cậu ấy muốn chơi với mọi người và không muốn bị mắc mưa một mình.

“Tiểu Mãn, Thẩm đạo trưởng khi nào thì về?” Thời Tiện Ngư ở dưới mái hiên hỏi cậu bé.

“Không biết.” Tiểu Mãn lau nước mưa trên mặt, buồn bực trả lời: “Mới đi chưa được mấy ngày.”

“Lúc Thẩm đạo trưởng không có ở đây, các con đã làm những gì?” Thời Tiện Ngư lại hỏi.

“Buổi sáng luyện công viết chữ, buổi chiều xuống núi hỗ trợ làm việc đồng áng, hoặc là vào núi săn thú.” Tiểu Mãn trả lời.

"Thật lợi hại a, các con còn có thể săn thú?"

“Đạo trưởng dạy chúng con làm cạm bẫy, cách vài ngày là có thể bắt được gà rừng thỏ rừng gì đó.”

“A, vậy các con luyện công là luyện công gì?”

“Thổ nạp khí tức, ngồi xổm, đánh quyền, luyện kiếm...... Đạo trưởng nói muốn dạy cho chúng con năng lực tự vệ trong loạn thế.”

“A, vậy các con phải hảo hảo học nha......” Thời Tiện Ngư gật đầu nói.

Tiểu Mãn kỳ quái liếc nhìn cô: “Người tới tìm Thẩm đạo trưởng, là có chuyện gì sao?”

Thời Tiện Ngư cong cong khóe miệng, cười nói: “Không có việc gì.”

Cô chỉ... muốn đến chép bài tập.

Cũng không lâu lắm, mưa tạnh, gió thổi tan mây đen, mặt trời ló đầu chiếu sáng nửa sân.

Hạ Tiểu Mãn hất mái tóc ướt sũng, mặt mày ủ rũ trở về.

Thời Tiện Ngư đưa cho cậu bé một cái khăn, phát hiện trên người cậu bé mọc ra rất nhiều nấm, trên tóc đặc biệt nhiều, trắng nõn, một đóa lại một đóa.

“Mỗi lần trời mưa đều dài như vậy sao?” Thời Tiện Ngư giật mình hỏi.

“Ừ, mỗi lần đều dài, phiền muốn chết.” Cậu bé phiền não đem tóc tản ra, đẩy vài cái, quả cầu nấm màu trắng ùng ục rơi xuống đất, không bao lâu sau trên mặt đất phụ cận tất cả đều là nấm.

Thời Tiện Ngư kinh ngạc nhìn một hồi, không khỏi tò mò hỏi: "Cái này... có thể ăn không?”

Tiểu Mãn khó tin nhìn cô: “Người muốn ăn?”

Thời Tiện Ngư: “Ta chỉ hỏi thôi.”

"Con chưa từng ăn..." Tiểu Mãn nhíu mày suy nghĩ một chút, "Không nói đi đường dài, nấm của conm có thể sẽ làm cho người ta mất đi tri giác, cho nên mỗi lần đều phải thu thập lại đốt sạch sẽ, nhất định không thể bị người nhặt đi ăn nhầm."

Thời Tiện Ngư nói: "Đừng thu dọn nữa, đưa cho ta đi.”

Tiểu Mãn: “...?”

…………

Thời Tiện Ngư mang về một túi nấm trắng.

Tuy rằng không xác định có thể phát huy công dụng hay không, nhưng dù sao cũng là nhặt không, loại đồ chơi có hiệu quả gây mê này, muốn thông qua con đường chính quy mua, căn bản mua không được, cho nên cô dự định tiết kiệm, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thời gian thoáng cái đã đến thứ bảy, Thời Tiện Ngư lấy được chìa khóa xe.

Chiếc RV mới mua nhìn qua vừa lớn vừa chắc chắn, thiết bị điện nước bên trong cũng rất đầy đủ, trên đỉnh có tấm sạc năng lượng mặt trời có thể gấp lại, bình thường có thể sạc điện, sau khi gấp lại, nóc xe còn có thể phơi quần áo, có thể nói tương đối hợp ý cô.

Nếu như không có những thú biến dị kia, Thời Tiện Ngư tin tưởng đây sẽ là một chuyến du lịch tốt đẹp.

Nhưng cuộc sống, luôn luôn sẽ có một chút không được hoàn mỹ.

Trước khi xuất phát, cô được Thị Thần chỉ đạo, đem công tắc mù tạc không gian lại luyện tập vài lần, vật phẩm sở hữu đem kiểm tra hai lần, có thể chuẩn bị toàn bộ….cô hít sâu một hơi, hướng về Thị Thần mở ra một bàn tay --

“Cho em đi.” Thời Tiện Ngư cố lấy dũng khí: “Em muốn cái kia.”

Thị Thần: “...?”

“Sao vậy?” Thời Tiện Ngư nhíu mày: “Lần này không chuẩn bị đưa cho em sao?”

Thị Thần cẩn thận khom người hỏi: "Không biết Nguyên Quân muốn vật gì?”

“Cái kia, giống như trân châu.” Thời Tiện Ngư nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn: “Không có cái kia, em làm sao trở về?”

Thị Thần thở phào nhẹ nhõm......

“Là Tiểu Thần thất trách.” Hắn chậm rãi rút tay áo ra, vẽ một vòng tròn phát sáng trên không trung, vòng tròn kia chậm rãi xỏ vào ngón tay của Thời Tiện Ngư, biến thành một vòng tròn màu trắng bạc.

“Trân châu không tiện mang theo, Nguyên Quân đeo chiếc nhẫn này, lúc cần trở về chỉ cần ngưng tụ linh lực vào trên nhẫn, Tiểu Thần có thể cảm nhận được.”

Thời Tiện Ngư nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.

Xinh đẹp là xinh đẹp, cao cấp cũng là thật cao cấp, nhưng trong lòng cô sao lại không yên tâm như vậy?

“Bằng không anh vẫn là cho ta trân châu đi.” Cô nhíu mày, nghiêm túc nói: “Vạn nhất đến lúc đó em đặc biệt khẩn trương, linh lực lại khống chế không tốt thì làm sao bây giờ? Em hiện tại ngay cả mở không gian mù tạc cũng không thuần thục, hạt châu liền đơn giản hơn nhiều, bóp nát là được.”

Thị Thần: “......”

Thời Tiện Ngư dò xét sắc mặt hắn, cho rằng hắn muốn thu hồi nhẫn, vội vàng rụt tay lại, nói: "Nhẫn cũng muốn, vạn nhất Trân Châu làm mất, ít nhất em còn có thể trông cậy vào nhẫn, bằng không em chẳng phải là vĩnh viễn không trở về được sao?"

Đi những thế giới này là có nguy hiểm, dù sao cô chỉ thần tiên nửa vời, không cách nào ở trong ba ngàn thế giới đi lại tự nhiên, một khi mất đi liên hệ cùng Tiên Cung , liền có thể sẽ vĩnh viễn lạc lối ở trong những thế giới này.

Thị Thần chờ Thời Tiện Ngư mở cửa vào thế giới --

Cát vàng đầy trời, bụi đất cuồn cuộn, Thời Tiện Ngư lấy ra kính bảo hộ và mặt nạ bảo hộ đã chuẩn bị tốt đeo lên, nhấc chân bước vào thế giới như tận thế trước mắt.

Cùng lúc đó, một luồng thần hồn Thị Thần chui vào theo sát phía sau cô.

Thị Thần nhanh chóng tìm kiếm thế thân thích hợp trong phạm vi trăm dặm.

Thế thân phải đủ mạnh mẽ để sống sót trong một thế giới như vậy,. Thế thân không thể có quá nhiều liên quan giữa người với người, nếu không "mất trí nhớ" sẽ khiến người ta hoài nghi. Thế thân cũng không thể quá xinh đẹp, tốt nhất có thể xấu một chút, càng xấu càng tốt!