Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Gấu?
Trong hoang mạc tự nhiên sẽ không xuất hiện gấu.
Cách gần một chút, Thời Tiện Ngư mới thấy rõ ràng, đó là một con Cự Tích!
Thân thể màu nâu vàng gần giống với đất cát, bụng mập mạp, đuôi thô, trên lưng đội một đóa hoa hồng lớn có hoa văn hình sao - chính là bởi vì đóa hoa trên lưng kia, mới khiến cho Thời Tiện Ngư từ xa nhìn thấy nó, lầm tưởng là một con gấu lớn quỳ rạp trên mặt đất.
Nhưng trên người thằn lằn làm sao mọc hoa đây? Động vật biến dị của thế giới này thật là kỳ quái.
Cô chậm rãi giảm tốc độ, suy nghĩ làm sao vòng qua nó.
Một thứ đồ vật lớn như vậy, trực tiếp nghiền qua khẳng định là không được, nói không chừng sẽ lật xe, hết lần này tới lần khác nó vừa vặn nằm ngang trên quốc lộ, mà hai bên lại có hàng rào bảo vệ, cho dù cô đem xe RV quẹo đến bên cạnh nhất, cũng sẽ nghiền đến đuôi của nó.
Sao nào?
Cô đang rầu rĩ, lúc này, Cự Tích quỳ rạp trên mặt đất chậm rãi đứng lên, cát trên người chảy xuống, mí mắt mở ra, lộ ra một đôi đồng tử xanh biếc, Cự Tích xoay cổ, nhìn về phía xe.
Đương nhiên, bởi vì tứ chi của nó cũng không tính là dài, cho nên cho dù đứng lên, chiều cao so với lúc nằm sấp cũng không khác nhau quá lớn.
Thời Tiện Ngư thấy nó cử động, trong lòng dấy lên hy vọng, nghĩ thầm: Mau bò ra, bò ra!
Nhưng mà Cự Tích lại chậm rãi bò về phía chiếc xe bên này.
Trong lòng Thời Tiện Ngư chợt cảm thấy không ổn, mắt thấy tốc độ của Cự Tích càng lúc càng nhanh, cô nắm chặt tay lái, sử dụng kỹ thuật lái cả đời, cố gắng làm cho chiếc xe rẽ vào một khúc cua!
Bùm!
Cự Tích đột nhiên nhào về phía thân xe! Toàn bộ chiếc RV nhoáng lên, cửa sổ xe bên cạnh bàn bếp trong nháy mắt nứt ra hoa văn tuyết!
Thời Tiện Ngư sợ tới mức sắc mặt trắng bệch!
Không phải chứ? Xe giòn như vậy?!
Cô cầm lấy tay lái tiếp tục quay đầu, Cự Tích lại đụng tới! Hung hăng, đầu giống như đúc sắt, lần này trực tiếp đập vỡ cửa sổ thủy tinh!
Đầu to chen vào trong xe!
Nếu không phải cổ quá thô bị mắc kẹt, chỉ sợ nó muốn toàn bộ chui vào.
"Tiểu Lê! mau trốn vào tủ đồ!" Thời Tiện Ngư gấp đến độ kêu to, dưới chân đạp mạnh chân ga, tốc độ xe nhất thời tăng vọt đến cao nhất!
Cô muốn thông qua tốc độ xe đem Cự Tích quăng xuống, đột nhiên tăng tốc, cái miệng to như chậu máu kia quả nhiên rơi ra ngoài cửa sổ, nhưng không đợi trái tim treo lơ lửng của cô buông xuống, lại nghe thấy thình thịch một tiếng vang! Thân xe rõ ràng trở nên trì độn, tựa như bị thứ gì đó kéo lại!
Cô nhìn kính chiếu hậu, phát hiện con Cự Tích kia lại treo ở đuôi xe của cô!
Thời Tiện Ngư tiếp tục tăng tốc!
Cự Tích bị một đường kéo đi, há mồm gắt gao cắn trụ cầu thang ở đuôi xe, sống chết không buông!
Thời Tiện Ngư gấp đến độ nhức đầu, chân ga không được liền đạp thắng xe! Phanh không được, đổi chân ga đi! Cô tăng tốc lại thắng gấp, thắng gấp lại tăng tốc, dùng thao tác thất kinh không có đầu mối, rốt cục cứng rắn vứt bỏ con thằn lằn kia!
Trong kính chiếu hậu, Cự Tích lăn lộn rơi xuống đất, vật thể hình hoa trên lưng cũng bị đè bẹp.
Thời Tiện Ngư nghĩ thầm lúc này có thể thoát hiểm rồi chứ?
Nhưng ý niệm này vừa mới xuất hiện hai giây, đã nhìn thấy trong gương chiếu hậu Cự Tích một lần nữa đứng lên, từ trên lưng, đóa hoa hồng lớn bên trong vươn ra hai cái màu đỏ tươi hình dây leo, giống như roi bình thường rút tới! Ba tiếng đánh vào xe, sau đó gắt gao quấn lấy!
Thời Tiện Ngư suýt nữa sụp đổ, thằn lằn này quá khó chơi!
Cô đành phải kiên trì nhấn ga!
Chiếc xe vốn cồng kềnh, lại kéo một con Cự Tích, tốc độ thật sự rất khó nhanh.
Thời Tiện Ngư ôm tâm lý may mắn, hy vọng duy trì đến khi Cự Tích không còn khí lực tự mình buông ra, lái xe một đường đi về phía trước, cự tích cũng bị kéo một đường, mà hai dây leo kia thủy chung quấn chặt lấy phòng xa, một chút cũng không thấy thả lỏng.
Nửa giờ sau, Thời Tiện Ngư rốt cục cảm thấy không thể tiếp tục tiêu hao như vậy nữa, cô phải thay đổi sách lược, nếu không cho dù xăng còn có dự phòng, xe cũng sớm muộn sẽ hư hao!
Mặc dù trong lòng lo lắng vạn phần, cô vẫn đạp thắng xe, dừng xe lại.
Lại nhìn kính chiếu hậu, Cự Tích kia bị kéo đi một đường, hiện tại trở nên xám xịt, tựa như đuôi xe kéo theo một tảng đá lớn nở hoa.
Tựa hồ phát giác mục tiêu dừng lại, cự tích bắt đầu theo dây leo màu đỏ tươi bò về phía trước, khập khiễng, mình đầy thương tích, dù là như thế cũng không buông tha, hết sức cố chấp đem toàn bộ thân thể của mình dán ở trên xe, đầu chen vào cửa sổ xe, cho dù da thịt bị thủy tinh vỡ ở bên cạnh làm bị thương, cũng không thèm để ý chút nào!
Thời Tiện Ngư thật sự phục.
Cô đứng dậy từ vị trí lái xe, cầm lấy bình xịt bên hông, quyết định tiến hành công kích nước ớt!
Gió bên ngoài theo khe hở cửa sổ xe thổi vào trong, phun qua như vậy rất có thể khiến cho thùng xe đều là vị cay, để an toàn, cô phải tìm được kính bảo hộ của mình trước.
Ánh mắt cô tìm kiếm trong xe, bỗng nhiên thoáng nhìn bồn hoa cà chua bi rơi trên mặt đất.
Thời Tiện Ngư sửng sốt.
Cự Tích còn đang ra sức chen vào bên trong, một đôi tròng mắt cực lớn cũng sắp chen đến biến hình.
Vừa rồi liền cảm thấy kỳ quái, cho dù chính mình không cẩn thận quấy nhiễu nó nghỉ ngơi, cũng không đến mức đuổi theo một đường dài còn không buông tha cô, lớn như mặt trời vậy, nắng cũng mau đem nó phơi thành thằn lằn khô, hiện tại nhìn thấy cà chua trên mặt đất, ngược lại làm cho cô có chút suy đoán.
Thời Tiện Ngư khom lưng nhặt bồn hoa trên mặt đất lên, tiện tay bắt hai quả cà chua nhỏ, thử ném vào trong miệng Cự Tích.
Nó lập tức bắt đầu ăn.
Cà chua tuy nhỏ, nhưng qua thổ nhưỡng trong vườn Linh Thảo bồi dưỡng ra trái cây, chất lỏng dồi dào mà ngọt ngào, đối với sinh vật khát khô mà nói, là món ngon vô cùng tuyệt vời.
Thời Tiện Ngư nhìn nó nuốt xuống hai quả cà chua nhỏ, vẫn tiếp tục bẹp miệng, ý còn chưa hết.
Thời Tiện Ngư dứt khoát hái toàn bộ cà chua nhỏ trên bồn hoa xuống, ném hết vào trong miệng nó! Sau đó nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, khi nó ngậm miệng nhai nuốt, thừa dịp nó chưa chuẩn bị, khởi động xe! Trong nháy mắt chạy ra rất xa!
Thời Tiện Ngư nở nụ cười, cảm thấy mình thật cơ trí!
Mới vừa cao hứng vài giây, lại nhìn trong kính chiếu hậu thấy Cự Tích đang vươn dây leo, bắt được đuôi xe!
...... Được rồi, không sao.
Có kinh nghiệm, Thời Tiện Ngư liền có sức mạnh, cô từ trong không gian lấy ra cà chua cỡ lớn, chờ Cự Tích kề sát cửa sổ xe, liền chủ động nhét vào trong miệng nó, sau đó lặp lại trò cũ, lần nữa chạy ra khoảng cách xa hơn!
Một lần, hai lần, ba lần......
Thời Tiện Ngư nhét cà chua một lần nhiều hơn một lần, thời gian Cự Tích nhai một lần lâu hơn một lần, mà khoảng cách cô chạy ra, cũng một lần xa hơn một lần.
Rốt cục, Cự Tích rốt cuộc đuổi không kịp cô nữa.
Cho dù vươn dài dây leo, cũng với không tới đuôi xe cô đang chạy như bay.
Trong kính chiếu hậu không nhìn thấy bóng dáng Cự Tích, Thời Tiện Ngư triệt để thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi của cô trở lại đường cao tốc, anh mắt của cô phát hiện ra mình lại rơi vào một tình huống khó khăn mới - cô và con thằn lằn khổng lồ đã đi vòng quanh lâu như vậy, bất tri bất giác đi chệch khỏi lộ trình ban đầu, luôn xoay quanh thành phố.
Hơn nữa, sắc trời cũng dần dần tối.
Đoạn thời gian đi du ngoạn cùng Thẩm Tiêu, Lâm Uyên, đã để Thời Tiện Ngư biết đi ban đêm là một chuyện vô cùng nguy hiểm, cho nên, cô phải thừa dịp mặt trời còn xuống núi, mau chóng tìm được đường ra khỏi thành, tốt nhất tiện đường tìm một nơi an toàn dừng xe nghỉ ngơi.
“Tiểu Lê...” Cô vừa lái xe, vừa gọi Lục Lê.
Lục Lê mở cửa tủ cất đồ, từ bên trong chậm rãi bò ra. Vừa rồi cô bé vẫn nghe lời Thời Tiện Ngư, ngoan ngoãn trốn ở bên trong.
“Đừng sợ, đã không có việc gì.” Thời Tiện Ngư chậm rãi lái xe, thường thường đối chiếu bản đồ trong tay; “Tiểu Lê, có thể giúp ta tìm băng dính không? Hẳn là đặt ở trong rương bên trái tủ cất đồ.”