Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Củ Cải ôm đầu khóc rống: "Đó cũng không phải đồ của hắn!”
Ngươi còn mạnh miệng?! Mau trả lại cho hắn!
Diệp Lưu Vân cực kỳ căm tức, cô đã sớm nhìn không quen Củ Cải có cái tật xấu này, bình thường nhặt của người chết, cô mắt nhắm mắt mở không sao quản, hiện tại cư nhiên ngay cả người sống cũng không buông tha, nếu dưỡng thành thói quen về sau còn làm thêm gì nữa?
Củ Cải bị mắng lại bị đánh, vẻ mặt cầu xin nói: "Lão đại, cô như thế nào giúp người ngoài a?"
Diệp Lưu Vân mắng hắn: "Đều sắp chết rồi, ngươi lấy của người ta một đống đồ làm gì?”
Củ Cải khóc lóc lôi đồ đạc của Lâm Uyên ra.
Đồ đạc không nhiều lắm, cũng chỉ là một khẩu súng không có đạn, một con dao găm, cộng thêm một cái móc khóa.
Móc khóa làm rất punk, mặt trên treo chìa khóa, hàng hiệu, cùng một chuỗi kim loại đầu lâu, Củ Cải là người trẻ tuổi nên thích đồ chơi này.
Khi đưa đồ qua, hắn không nhịn được nói thầm một câu: “Trên bảng tên của móc khóa, khắc tên là Lâm Kha, không phải hắn ta nói mình tên là Lâm Uyên sao? Mấy thứ này, khẳng định cũng là hắn ta nhặt từ chỗ người khác.”
Lâm Uyên nhận lấy, mặt không chút thay đổi nhận lấy: “Có lẽ là nhũ danh của tôi.”
Râu Quai Nón cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, không chừng là của ba hắn, hoặc là của anh hắn.”
Củ Cải cảm thấy mình bị phản bội, dứt khoát ngậm miệng lại, buồn bực không lên tiếng ở trong xe chờ chết.
Diệp Lưu Vân cũng không rảnh đi an ủi hắn, tâm tình cô lo âu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, bụng rắn đang chậm rãi co rút nhanh, từng mảnh vảy chặt chẽ cọ xát thủy tinh nhu động, nếu như không phải bởi vì chiếc xe này đã cải tiến qua, chỉ sợ hiện tại đã sớm bị xoắn đến biến hình.
Diệp Lưu Vân lẩm bẩm: “Kinh Cức Mãng là thói quen chạng vạng tối săn mồi thú biến dị, hiện tại phơi nắng như vậy, nó nhất định sẽ gánh không nổi, tìm chỗ trốn đi..."
……
Két két -
Két - két -
Xe việt dã liên tục lún xuống, nghiêng càng ngày càng mạnh.
Lâm Uyên nhíu mày nhìn dưới xe, sắc mặt rất khó coi: “Không thể tiếp tục chờ như vậy, tôi thấy nó muốn chôn sống chúng ta.”
Râu Quai Nón nghe vậy kinh hãi, lập tức quay đầu nhìn Diệp Lưu Vân: "Lão đại, Kinh Cức Mãng am hiểu nhất là đào động cát, hang ổ của nó lớn như vậy, mỗi một cái hố tất cả đều là nó đào!”
Diệp Lưu Vân sắc mặt trắng bệch, "Không... Không đến mức đó chứ, xe của chúng ta lớn như vậy, hơn nữa đã được cải tiến..."
Vừa dứt lời, thân xe lại nghiêng! Trực tiếp đổ 90 độ vào hố cát!
Người trong xe luống cuống tay chân ổn định trọng tâm, dù là như thế cũng vẫn ngã cùng một chỗ!
Râu Quai Nón luống cuống, chống ghế ngồi nói: "Cho dù chỉ chôn một nửa, cửa xe mở không ra liền toàn bộ xong rồi!”
Hắn tâm hoảng ý loạn mở cửa, nhưng mà Kinh Cức Mãng phảng phất sớm phòng bị giờ khắc này, đầu rắn ở phía cửa mở trong nháy mắt xoay lại! Vỡ thành sáu cánh màu đỏ tươi! Trong khi đó, nọc độc phun mạnh vào bộ râu!
Mau đóng lại!
Lâm Uyên ngồi ở hàng ghế đầu với Râu Quai Nón kéo hắn trở về!
Nọc độc phun ở trên thủy tinh, một ít bắn tung tóe đến trên cánh tay hai người, nhìn như chất lỏng trong suốt, lại khiến làn da nóng bỏng đau lên.
Diệp Lưu Vân sắc mặt tái nhợt nói: "Những nọc độc này nếu như đụng tới miệng vết thương, hai người các ngươi liền xong rồi!"
Lâm Uyên cắn răng xé ống tay áo dính nọc độc xuống: “Con mãng xà này rất thông minh, biết mình một lần không nuốt được bốn người chúng ta, liền muốn nhốt chúng ta ở chỗ này, một người cũng trốn không thoát.”
Điều hòa không biết ngừng từ lúc nào, không khí trong xe càng ngày càng loãng, nhiệt độ đột ngột tăng lên.
Trong lòng Diệp Lưu Vân dần dần dâng lên sợ hãi.
Cô và đội viên vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, không có lần nào cảm thấy sợ hãi như bây giờ, có lẽ những hung hiểm kia cũng chỉ là trong nháy mắt, mà không phải giống như bây giờ, từng chút từng chút tới gần lúc chết, dày vò chịu tra tấn.
Diệp Lưu Vân thở hổn hển, thấp giọng hỏi: “Loa xe còn dùng được không?”
Ngực Râu Quai Nón kịch liệt phập phồng, đã cảm thấy rõ ràng buồn bực, nghe thấy thanh âm Diệp Lưu Vân, dùng sức ấn loa xuống --
Tiếng còi xe chói tai vang lên, Kinh Cức Mãng đột nhiên chấn kinh, đầu thò vào đáy xe tìm kiếm nguồn gốc âm thanh, Diệp Lưu Vân nhanh chóng ấn nút xuống xe!
Chỉ cần để cửa sổ kính hạ xuống một chút, không khí trong lành sẽ tràn vào.
Nhưng hiện trạng của bọn họ cũng không có tốt hơn nhiều, nhiệt độ cao, thiếu nước, theo thời gian trôi qua đều sẽ lấy mạng người!
Diệp Lưu Vân cảm giác chính mình ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu phí sức: “Nhìn xem ngăn kéo, ta nhớ rõ...... Bên trong hẳn là có, súng tín hiệu......”
Củ Cải bên cạnh hữu khí vô lực nói: "Lão đại, cô thừa nhận đi... Cô tìm con đường này, quá mục nát... Người bình thường cũng sẽ không đi, thả súng tín hiệu, cũng... cũng không ai có thể nhìn thấy..."
"Ngươi câm miệng đi..." Diệp Lưu Vân khó khăn nuốt xuống, nhưng mà đầu lưỡi cũng là khô, cái gì cũng không nuốt xuống được: "Mau thả..."
Râu Quai Nón lấy súng tín hiệu ra, tay chân hắn như nhũn ra, trước mắt tối tăm, không dùng được sức bóp cò vài cái, người ngược lại hôn mê bất tỉnh.
Lâm Uyên lấy súng từ trong tay hắn, dùng khí lực cuối cùng dỗi đến ngoài cửa sổ xe --
Bùm!
Sương khói màu sắc nồng diễm xông thẳng lên trời, trên bầu trời tràn ra ký hiệu bắt mắt, nhưng mà có người tới cứu bọn họ hay không? Cũng không ai biết......
Mặt trời nóng rực chiếu rọi, trong xe giống như lò nướng khép kín, ngoài xe, con mãng xà gai vốn nên sớm chôn mình vào cát vẫn gắt gao quấn lấy xe việt dã, đuôi rắn đong đưa, đẩy cát, đã đem thân xe vùi lấp gần một nửa.
Diệp Lưu Vân cảm thấy ngay cả đôi mắt cũng khô khốc sắp không mở ra được, mơ mơ màng màng nghĩ: Chẳng lẽ hôm nay, thật sự phải chết ở chỗ này?
Nhiệt độ ghế trước càng cao, sau Râu Quai Nón, Lâm Uyên cũng hôn mê bất tỉnh.
Đầu càng hôn mê, bụng cũng có chút khó chịu, Diệp Lưu Vân vô lực đem tay khoát ở bụng, quay đầu nhìn bên người Củ Cải, trong lòng có chút hối hận.
Cô chết cũng sẽ chết, dù sao ốc đảo bên trong ăn ngon chơi vui, cô đã tất cả đều thấy qua, nhưng Củ Cải mới mười bảy tuổi...
Củ Cải khàn giọng nói: "Lão đại... Bằng không, ta vẫn là bò ra ngoài, để mãng xà nuốt đi, như vậy có thể chết thống khoái một chút, hơn nữa... Mãng xà ăn ta, sẽ không rảnh ăn các người... Các người có thể nhân cơ hội, chạy trốn..."
Diệp Lưu Vân nhắm mắt lại, "Không có xe, loại thời tiết này đi bộ về ốc đảo... sẽ phơi nắng thành người làm..."
Con mắt Củ Cải nhanh không nhấc lên được: "Lão đại... Cô nói xem, người sau khi chết, có thể biến thành quỷ hay không a..."
Diệp Lưu Vân chậm rãi lắc đầu: “Không biết...”
Củ Cải nói: "Nếu có thể biến thành quỷ, tôi muốn làm quỷ nước... Tôi khát quá..."
Diệp Lưu Vân bật cười: “Vậy, tôi muốn làm tửu quỷ...”
Củ Cải không còn lên tiếng nữa.
Diệp Lưu Vân mở to mắt, trong tầm nhìn mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy thứ gì đó đang bay, bên tai còn có tiếng nhạc nhẹ nhàng.
"Đây là hồi quang phản chiếu sao...... Tại sao lại nghe thấy tiếng nhạc?"
Cô cố gắng mở to mắt, cố gắng nhìn rõ, nghe rõ.
Trong ánh mặt trời màu trắng chói mắt, cô nhìn thấy rất nhiều bong bóng bảy màu, ở ngoài cửa sổ xe bay a bay, bay a bay...
“Bong bóng?” Diệp Lưu Vân lẩm bẩm: “Ta quả nhiên muốn chết, bắt đầu xuất hiện ảo giác......
Hoang mạc khô hạn, làm sao có thể có bong bóng?”
……