Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Xe việt dã là trạng thái lật nghiêng, chỉ có một bên cửa xe ở vị trí lái lộ ra bên ngoài cát.
Thời Tiện Ngư xem thử cửa xe trước, có thể mở ra, kiễng chân bò lên, phát hiện trong xe ba nam một nữ, tất cả đều đã nhắm mắt lại, không nhúc nhích, cũng không biết sống hay chết.
Cô quay về xe lấy một bát nước, sau đó chạy về phía xe việt dã, hắt chút nước lên mặt bốn người kia.
Trong bốn người, nữ nhân đầu tiên có phản ứng, nhưng cũng chỉ là hơi hơi giật giật môi, vẫn hôn mê bất tỉnh.
Vị trí của người phụ nữ ở ghế sau xe, cửa xe phía sau là trạng thái khóa lại, Thời Tiện Ngư không mở ra được.
Để đưa họ ra khỏi xe, cô phải kéo người đàn ông râu quai nón ở ghế lái ra trước.
Nếu thân xe bằng phẳng, cô còn có thể dùng sức, nhưng hiện tại thân xe đang trong trạng thái lật nghiêng, vị trí của cô và người trong xe gần như nằm ở góc thẳng đứng, tương đương với cô đứng ở miệng giếng, kéo người bị nhốt trong giếng lên trên, điều này đối với người tay chân nhỏ mà nói, quá khó khăn.
Tuy rằng sau khi ăn thịt Hổ Giao, cô quả thật thân thể cường tráng không ít, nhưng muốn kéo được thể trọng của một nam nhân cao lớn, cơ bắp cường tráng, vẫn có chút miễn cưỡng.
Bây giờ làm sao bây giờ?
Nếu có thể lật ngược chiếc xe việt dã thì tốt rồi.
Thời Tiện Ngư bò xuống, thử kéo kéo thân xe, không có tác dụng gì.
Theo bản năng, cô nhìn về phía một bên hút "Mì sợi" Cự Tích – hình thể lớn như vậy, nếu chịu hỗ trợ, đem xe việt dã lật qua hẳn là không thành vấn đề a?
Thời Tiện Ngư thăm dò vỗ vỗ thân xe, phát ra tiếng bang bang, sau đó quan sát phản ứng của Cự Tích.
Cự Tích không hề có phản ứng.
Nó từng cái từng cái hút đi, đắm chìm trong khoái lạc ăn uống, căn bản không thể tự kiềm chế.
Thời Tiện Ngư hao tổn tâm trí nhíu mày.
Không phải chó, chỉ số thông minh vẫn còn thiếu một chút, hoàn toàn sai khiến bất động, chỉ biết ăn... Hả? Chờ đã!
Chỉ biết ăn?
Trong đầu Thời Tiện Ngư hiện lên linh quang, cô có biện pháp rồi!
Nếu thằn lằn thích ăn, nói không chừng có thể dùng thức ăn dụ dỗ nó làm việc!
Cô lập tức chạy trở lại xe RV, lấy một nắm táo giòn từ trong tủ lạnh, sau đó đánh bạo đi tới trước mặt con thằn lằn khổng lồ, đặt một quả táo giòn nho nhỏ trước mặt nó.
Cự Tích này ăn rắn rất ngon, đột nhiên ngửi thấy mùi hoa quả tươi mát, nhất thời nghiêng đầu lại, đầu lưỡi co rụt lại, liền ăn táo giòn.
Thời Tiện Ngư lại lấy ra một quả, lần này không đặt trước mặt nó, mà đặt ở phía dưới xe việt dã.
Cự Tích lập tức bò qua, dùng cái miệng thật to cắn quả táo nho nhỏ, kẽo kẹt ăn vào, nó tựa hồ đối với hoa quả ngọt ngào không hề kháng lực.
Thời Tiện Ngư lấy ra quả táo giòn thứ ba, sau đó ở trước mặt Cự Tích, ở phía dưới xe việt dã đào một cái hố cát nhợt nhạt, bỏ táo vào, lại mỏng manh phủ lên một tầng cát.
Cự Tích: “......”
Không hiểu tại sao con người này lại làm điều thừa.
Nó vươn chân trước, móc quả táo ra khỏi cát, ăn hết.
Khi Thời Tiện Ngư lặp lại động tác chôn táo.
Cự Tích lại đào cát ăn táo.
Thời Tiện Ngư tiếp tục lặp lại, cho đến khi lặp lại bảy tám lần, Cự Tích đã thành thói quen tìm táo giòn từ trong cát ăn, cô đào một cái hố cát trống không, không có thả táo, mà là trực tiếp đem hố chôn lên.
Cự Tích theo thói quen đào cát, lại đào vài cái, không tìm được táo, cảm thấy thập phần khó hiểu.
Ánh mắt hơi dại ra kia phảng phất như một con chó chôn xương nhưng tìm không thấy xương, không chịu đối mặt với hiện thực, chỉ có thể tiếp tục đào xuống! Càng đào càng sâu, càng đào càng sâu!
Rốt cục, rầm rầm một tiếng!
Chiếc xe việt dã bị lật vì nó đào rất mạnh!
Thành công rồi!
Thời Tiện Ngư cao hứng đến trực tiếp quên hết tất cả, cảm thấy mình quả nhiên cơ trí! Cô giơ tay vỗ cái miệng rộng của Cự Tích, đem toàn bộ táo giòn còn lại cho nó!
Làm tốt lắm!
Cô đứng dậy đi vòng qua bên kia xe việt dã, mở cửa xe, kéo từng người trong xe ra, toàn bộ kéo tới bên cạnh xe, xếp song song, lại mở lều che nắng bên cạnh xe, che nắng cho bốn người này.
Nếu như phía dưới trải thêm mấy tấm chiếu cỏ, liếc mắt một cái tựa như bốn cỗ thi thể chờ hạ táng.
Thời Tiện Ngư nhìn thấy trong lòng thoáng có chút hoảng.
Cô không phải bác sĩ, chăm sóc người cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm, hiện tại chuyện duy nhất có thể làm, cũng chính là cho những người này ăn nước, hạ nhiệt độ, còn lại, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.
…………
Diệp Lưu Vân là người đầu tiên tỉnh lại.
Cô mở to mắt, lại nhìn thấy rất nhiều bong bóng, dưới ánh mặt trời khúc xạ ra màu sắc rực rỡ, lúc xa lúc gần, nhìn nhìn, ngay cả thân thể cũng giống như trở nên nhẹ nhàng bay bổng lên...
Cô nhất định là đã chết rồi?
Bởi vì đã chết, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy... Những âm nhạc kia, những bong bóng kia, có phải cô đã đến thiên đường rồi không?
Diệp Lưu Vân đỡ đầu ngồi dậy, cảm giác cổ họng mình khô nhanh bốc khói, đầu cũng hỗn loạn.
Thân thể khó chịu đem cô chậm rãi kéo trở về hiện thực, làm cho cô ý thức được mình còn sống, vậy cô vừa rồi nhìn thấy chính là...
Tầm mắt đuổi theo những bong bóng mộng ảo kia, cô nhìn thấy một chiếc xe RV, trên cửa xe RV ngồi một cô bé, cô bé đang thổi bong bóng.
Nhìn qua hết thảy bình thường không có gì lạ, nhưng lại lộ ra quỷ dị. Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ thấy thứ gì sạch sẽ như vậy, cũng chưa bao giờ ở hoang mạc dã ngoại gặp qua tiểu nữ hài.
Lại nhìn chung quanh một tuần, tim của cô suýt nữa ngừng đập!
Đại, hoa, thằn lằn!
Cô lại cùng Đại Hoa Tích nằm chung một chỗ!!!
Quái vật khổng lồ như một tảng đá lớn nằm ngang bên cạnh cô, trên lưng đội đóa hoa hồng lớn khiến mọi người nghe tin đã sợ mất mật kia!
Tại sao? Tại sao Đại Hoa Tích lại ở đây?
Diệp Lưu Vân hoảng sợ mở to hai mắt, nếu không phải bởi vì thân thể quá mức suy yếu, cô giờ phút này nhất định sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết! Căn bản sẽ không nghĩ tới Đại Hoa Tích sở dĩ xuất hiện ở chỗ này, hoàn toàn là bởi vì nó cũng không muốn phơi nắng, nó cũng cần lều che nắng.
“A... Cô tỉnh rồi.” Thời Tiện Ngư từ trong xe đi ra, nhìn Diệp Lưu Vân, lại nhìn Cự Tích, bất đắc dĩ nói: “Cô có thể tỉnh lại là tốt rồi, nó không chịu đi, tôi cũng không có biện pháp.”
Diệp Lưu Vân sắc mặt lại trắng chuyển xanh, lại từ xanh biến trắng, run giọng hỏi: "Ngươi nói nó... nó không chịu đi?”
Thời Tiện Ngư sững sờ, không rõ vì sao cô lại nghĩ như vậy.
"Hay là... cô uống chút nước trước đi, tâm tình đừng quá kích động." Thời Tiện Ngư thập phần hiểu lòng người, vào trong xe rót một ly nước, đưa cho Diệp Lưu Vân: “Đồng bạn của cô tôi cũng đã đút rồi, đút không nhiều lắm, hi vọng bọn họ đều có thể không có việc gì."
"Cám ơn..." Diệp Lưu Vân nhận lấy ly nước, không cần khách khí, ngửa đầu uống, cô thật sự rất khát.
Chỉ là ly nước thủy tinh này thật sự khéo léo tinh xảo, hai ngụm liền uống hết, cô vẫn cảm thấy khát.
Nước là tài nguyên trân quý, người xa lạ vốn không quen biết, nguyện ý phân ra một ít nước cho cô cũng đã rất khó có được, cô cũng không tiện tìm Thời Tiện Ngư đòi nước uống.
Diệp Lưu Vân trong lòng tiếc nuối, buông ly xuống, lại ngẩng đầu, phát hiện Đại Hoa Tích đang híp mắt nhìn chằm chằm cô!
Một cỗ ác hàn tập kích toàn thân!
Nó sẽ làm gì? Muốn tấn công tôi sao? Chết tiệt!
Lúc này, Thời Tiện Ngư bưng nửa chậu nước xuống xe, đặt trước mặt Cự Tích, thở dài nói: “Được rồi, đây là của ngươi, đừng nhìn chằm chằm cái chén của người ta.”
Cự Tích thu hồi ánh mắt, cái đầu to chậm rãi vùi vào trong chậu uống nước.
Diệp Lưu Vân: “......”
Nam chính: Hôm nay, ta vẫn như cũ không có phần diễn.