Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 74. 2. Lưu Vong Chi Lộ 15

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“A, tên này cũng tỉnh rồi!” Diệp Lưu Vân cúi xuống bên tai người đàn ông gọi: “Lâm Uyên, ngươi thế nào? Có thể ngồi dậy không?”

Thời Tiện Ngư nghe vậy sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Lưu Vân: “Hắn tên là Lâm Uyên?”

Không đợi Diệp Lưu Vân mở miệng, Củ Cải giành trả lời trước, cũng lại gần lấy ra móc chìa khóa trong túi quần nam nhân, đem hàng hiệu đưa cho Thời Tiện Ngư xem, ân cần vô cùng, “Xem, đây là nhũ danh của hắn!”

Trên bảng tên viết hai chữ "Lâm Kha".

Thời Tiện Ngư thần sắc kinh ngạc, nguyên lai là trùng hợp a......

Nghĩ đến cũng đúng, Lâm Uyên làm sao có thể xuất hiện ở thế giới này.

Lâm Uyên chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn chằm chằm Thời Tiện Ngư, ngữ điệu chậm chạp hỏi: “Chúng ta... quen nhau sao?”

Diệp Lưu Vân vỗ vai hắn một cái, cười nói: “Ta nói mấy người các ngươi, kém không nhiều lắm là được a!”

Củ Cải đi tới trước mặt Tiện Ngư, thay đổi vẻ ủ rũ bình thường, chủ động giới thiệu bản thân, “Tôi là đội viên tinh anh của chiến đội 017 ốc đảo Long Nham!”

Diệp Lưu Vân không nhịn được, một cước liền đem hắn đạp ra, quay đầu nói với Thời Tiện Ngư: "Đừng để ý, nếu hắn dám quấy rầy ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ta tới đánh hắn!"

Thời Tiện Ngư mỉm cười, ôn hòa nói: "Thì ra là đội viên chiến đội ốc đảo, lúc các người về ốc đảo có thể mang theo chúng tôi không? Tôi và Tiểu Lê vẫn luôn tìm vị trí chính xác của ốc đảo, không ngờ bản đồ lại là bản cũ.”

Củ Cải bị một cước, vẫn không từ bỏ cảm giác tồn tại ở trước mặt Thời Tiện Ngư: "Đó là bởi vì những năm này bão cát càng ngày càng lợi hại!Rất nhiều ốc đảo nhỏ đều khô cạn, cồn cát không ngừng di chuyển, nham tầng cũng sẽ bị ăn mòn, cho nên bản đồ ba năm phải thay đổi một lần, như vậy mới có thể càng thêm chính xác!"

Diệp Lưu Vân nhéo lỗ tai hắn, đẩy sang bên cạnh: “Ngươi chú ý hình tượng một chút được không? Lớn tiếng hơn chút nữa là nước miếng phun lên mặt người ta.”

Củ Cải hắc hắc cười, ngượng ngùng nhìn vẻ mặt Tiện Ngư, bên tai cũng đỏ, không biết là bị Diệp Lưu Vân nhéo, hay là xấu hổ.

Diệp Lưu Vân đứng đắn giới thiệu với Thời Tiện Ngư: "Ta là đội trưởng chiến đội 017 Diệp Lưu Vân, người to con này chính là trợ thủ của ta, Dư Thịnh Hành, ngươi cứ gọi hắn là Râu Quai Nón là được, người nhỏ con này tên là Trình Thiếu La, chúng ta thường gọi hắn là Củ Cải..."

Diệp Lưu Vân dùng "vóc dáng nhỏ" đối với Củ Cải, cái từ này khiến hắn rất bất mãn, cau mày phản bác: “Lão đại! Tôi không nhỏ! Tôi 17 tuổi, còn có thể phát dục!”

Râu Quai Nón hừ mạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Chờ ngươi có thể sống đến 30 rồi nói sau!”

Diệp Lưu Vân cũng mặc kệ Củ Cải, tiếp tục nói với Thời Tiện Ngư: "Hiện tại ốc đảo đối với thu nhận lưu dân, chính sách không rộng rãi bằng mấy năm trước, ngươi muốn đi, có thể tới chỗ ta ở trước, hài tử đưa nuôi dưỡng viện, ngươi yên tâm, cô bé ở nơi đó sẽ được tiếp nhận đến ốc đảo tốt nhất để chiếu cố cùng giáo dục."

Thời Tiện Ngư cẩn thận hỏi: "Có thể đưa vào trước vài ngày, sau đó mới đón ra không?Bởi vì trong khoảng thời gian này Tiểu Lê vẫn ở cùng một chỗ với tôi, tôi lo lắng cô bé sẽ có chút không quen..."

"Yên tâm đi, trong ốc đảo có chuyên gia trị liệu tâm lý, tình huống như các ngươi, thông thường sẽ có một giai đoạn thích ứng trước." Diệp Lưu Vân thoải mái cười cười: "Liên quan đến vấn đề trẻ con và người mang thai, ốc đảo đều sẽ suy nghĩ vô cùng chu toàn, hết thảy đều là vì bồi dưỡng ra đời sau ưu tú nhất, như vậy tương lai của chúng ta mới có đội ngũ kiến thiết mạnh mẽ hơn, cùng với người mang thai khỏe mạnh hơn."

Lúc cô không nói câu cuối cùng, Thời Tiện Ngư nghe còn rất động tâm, vừa nói câu cuối cùng, cảm giác khó chịu trong lòng Thời Tiện Ngư lại toát ra...

“Vậy, vậy nhờ hai người.” Thời Tiện Ngư hướng bọn họ cười cười: “Tôi sẽ lái xe đi theo phía sau hai người, tận lực không gây thêm phiền toái cho hai người.”

"Không phiền toái, không phiền toái!" Củ Cải nói: "Chúng ta vốn cũng muốn trở về, tiện đường!”

Dư quang của hắn thoáng nhìn Lâm Uyên, tim đập thình thịch, lời đến miệng cũng nghẹn lại.

Vốn là phải trở về, nhưng nếu như...... nam nhân này còn muốn đi Thanh Hà ốc đảo, vậy nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Uyên tựa hồ nhìn ra Củ Cải, mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, nói: “Tôi cũng đi ốc đảo Long Nham.”

“Ngươi không tìm cô bé kia nữa?” Diệp Lưu Vân hỏi.

Lâm Uyên hơi gật đầu: “Ừ, không tìm nữa.”

Tuy rằng không hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn có thể xác định, người mình muốn tìm, chính là tiểu cô nương bên cạnh Thời Tiện Ngư này.

Trong đầu hắn, có một cỗ mãnh liệt ý thức tự nói với mình, phải vì cô bé tìm được mẹ.

Hiện tại thì Thời Tiện Ngư muốn mang tiểu cô nương đi Long Nham ốc đảo, như vậy, hắn tự nhiên cũng muốn đi theo.

Chỉ là rất kỳ quái... Hắn nhìn Thời Tiện Ngư, luôn có chút cảm giác giống nhau, vì sao? Hắn có biết cô ta không?

Lâm Uyên yên lặng quan sát thì Thời Tiện Ngư.

Bộ dạng cô trắng nõn, cũng rất mềm mại, so sánh với bộ dáng mồ hôi đầm đìa, cả người cát bụi của bọn họ, cô không nhiễm một hạt bụi, tựa như trong hoang mạc nở rộ một đóa hoa cúc nhỏ màu trắng, tươi mát đáng yêu.

Thanh âm của cô cũng đáng yêu, nói chuyện không nhanh không chậm, mềm mại như một dòng suối.

Trên cổ trắng sữa mơ hồ hiện ra nửa vòng vết đỏ, chất liệu ở cổ áo so sánh với da thịt nhẵn nhụi tựa hồ quá mức thô ráp, đến nỗi mài ra dấu vết, vài sợi tóc từ bên tai lọt xuống, tiến vào vạt áo của cô......

Tim Lâm Uyên đột nhiên đập nhanh.

Không biết như thế nào, hắn cảm giác mình đã từng ôm qua cỗ thân thể này, ngửi qua hơi thở của cô, thậm chí có thể... còn có tiếp xúc thân mật hơn.

Hắn không khỏi lệch tầm mắt, có chút không dám nhìn thẳng thì Thời Tiện Ngư.

Ánh mắt dừng ở xe RV trên cửa sổ xe, thủy tinh phản chiếu hắn, hắn nhất thời ngơ ngẩn, thật lâu không lấy lại được tinh thần...

Không ai chú ý đến sự thất thần của người đàn ông, mọi người đang vây quanh Thời Tiện Ngư, trêu chọc Lục Lê phía sau cô.

“Tiểu cô nương thật đáng yêu, ngươi tên là gì?”

“Bao nhiêu tuổi? Muốn đi ốc đảo vui vẻ hay không?”

“Bím tóc của cô bé thật đáng yêu, là cô bện cho cô ấy? Cô biết chăm sóc trẻ con!”

“Cô có thể đến viện dưỡng lão tìm một công việc! Để lão đại của chúng ta giới thiệu cho cô, ha ha! Lão đại của chúng ta có người!”

Lục Lê thẹn thùng trốn ở phía sau Thời Tiện Ngư, đôi mắt đen thật to chớp chớp nhìn mọi người.

Thời Tiện Ngư nói với bọn họ: "Tôi gặp Tiểu Lê ở ốc đảo Thanh Hà, cô bé sống một mình trong căn hộ bỏ hoang, có thể là ở một mình lâu rồi, cho nên không biết nói chuyện, hy vọng lần này đi ốc đảo có thể nghe được tin tức của mẹ cô bé... A, đúng rồi."

Thời Tiện Ngư nhớ tới tranh của Lục Lê, nhìn về phía Diệp Lưu Vân: "Các người thường xuyên ra vào ốc đảo, nhất định quen biết rất nhiều người, có thể giúp tôi tìm người không? Một người đàn ông, mặt đầy râu ria, trên mặt còn có một vết sẹo."

"Cô có biết tên và tuổi không?"

Thời Tiện Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, trẻ con vẽ tranh thiếu nhi rất trừu tượng, không phán đoán được tuổi tác.