Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nữ giáo viên từ trong phòng học đi ra, nhìn qua còn trẻ, hẳn là không quá ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ áo khoác lớn, có chút giống người Ả Rập mặc loại áo choàng trắng chống nắng, kiểu dáng lại có chút giống nữ tu sĩ.
Cô lễ phép hỏi: “Đứa bé bao nhiêu tuổi rồi?”
“8 tuổi.” Bác sĩ Chương thay Thời Tiện Ngư trả lời. Tình huống cơ bản của Lục Lê, vừa rồi lúc nói chuyện phiếm cô thiếu chút nữa đã hiểu rõ.
“Tám tuổi sao? Sao nhỏ thế?” Cô giáo nghiêm túc đánh giá Lục Lê: "...... Hình như chỉ mới năm sáu tuổi.”
“Đứa bé này bị lạc mẹ, lâu ngày không ai chăm sóc, có chút suy dinh dưỡng.” Bác sĩ Chương nói: “Cũng may phát hiện sớm, đưa vào vườn dưỡng một chút, hẳn là có thể dưỡng tốt.”
Nữ lão sư hơi khom lưng, cười hỏi Lục Lê: "Con bộ dạng thật đáng yêu, đến, nói cho lão sư tên của con, được không?"
Lục Lê có chút thẹn thùng, lui về phía sau Thời Tiện Ngư.
Bác sĩ Chương nói: "Con bé không biết nói, tạm thời không rõ là do nguyên nhân tâm lý hay cơ thể bị thương, cần tìm bệnh viện hẹn thời gian làm kiểm tra toàn diện, nhưng con bé biết viết chữ, giao tiếp đơn giản không thành vấn đề, là một đứa trẻ rất thông minh."
Cô giáo nhìn về phía Lục Lê, chậm giọng nói với cô bé : “Con có thể viết tên cho cô giáo xem không?"
Lục Lê cầm lấy bản vẽ, viết tên mình xuống.
Cô giáo kia lập tức ôn nhu khen cô, chậm rãi dẫn đường, "Tên của em thật dễ nghe, Lục Lê, có muốn đi học cùng chúng tôi không?"
Lục Lê mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn Thời Tiện Ngư.
Thời Tiện Ngư khích lệ nhìn cô bé: "Thử một tiết xem?”
Lục Lê nghiêng đầu suy nghĩ, lại nhìn về phía những đứa trẻ khác trong phòng học, trong ánh mắt có chút nóng lòng muốn thử, rốt cục gật đầu với cô giáo.
Cô giáo dắt cô vào lớp, giới thiệu với những đứa trẻ khác trong lớp: "Hôm nay chúng ta có một người bạn mới, mọi người cùng đến chào đón cô ấy, được không?"
Bọn nhỏ trong phòng học lập tức nhao nhao vỗ tay, cực kỳ náo nhiệt.
“Ở đây giao cho giáo viên đi, yên tâm, giáo viên trong viện chăm sóc trẻ em đều rất có kinh nghiệm, sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lê.” Bác sĩ Chương nói với Thời Tiện Ngư: “Tôi dẫn cô đi nơi khác đi dạo? Có muốn đi căn tin xem một chút không? Thức ăn ở đây không tệ, có thể cung cấp dinh dưỡng toàn diện nhất cho trẻ em lâu năm.”
Thời Tiện Ngư đứng ngoài phòng học nhìn một hồi, khẽ gật đầu: “Làm phiền cô, chúng ta đi căn tin xem sao.”
Cô cảm thấy mình giống như một phụ huynh tham quan trường học, rõ ràng ngay cả kết hôn cũng chưa từng kết hôn, cũng đã bắt đầu thể nghiệm lao động vất vả của cha mẹ.
…………
Căn tin cách không xa, bởi vì chưa tới thời gian học sinh dùng cơm, cho nên bên trong có chút vắng vẻ, chỉ có ba bốn người đang dùng cơm, nhưng hoàn cảnh rất tốt, cửa sổ đối diện với hồ nước xanh biếc bên ngoài, nhìn thấy khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Bác sĩ Chương gặp người quen ở căn tin, mang theo Thời Tiện Ngư cùng đi qua chào hỏi đối phương: “Bác sĩ Hà, anh cũng ở đây à.”
Xuất phát từ lễ phép, Thời Tiện Ngư cũng chào đối phương một tiếng: “Xin chào.”
Người đàn ông trước mắt khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú, hào hoa phong nhã, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng và quần dài màu nâu nhạt, trong tay cầm một quyển sách - trong nháy mắt nhìn thấy Tiễn Ngư, quyển sách trong tay hắn rơi xuống đất.
Bác sĩ Chương lập tức nở nụ cười, trêu chọc nói: “Sao vậy? Bác sĩ Hà đọc sách quá mê mẩn sao?”
Thời Tiện Ngư xấu hổ đứng ở một bên.
Cô biết bộ dạng mình cũng tạm được, nhưng cũng không xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, đàn ông trên thế giới này, phản ứng có phải hơi quá khoa trương hay không?
Trước Củ Cải liền đối với cô rất ân cần, nếu như không phải cô rõ ràng tướng mạo của mình, nói không chừng sẽ hiểu lầm chính mình tiên nữ hạ phàm.
Người đàn ông được gọi là bác sĩ Hà khom lưng nhặt sách, mặt anh đỏ tới mang tai, nhặt sách của mình lên, mấy tấm ảnh kẹp trong sách lại tản ra đầy đất, đành phải luống cuống tay chân lần nữa khom lưng nhặt.
Thời Tiện Ngư nhìn thấy trong đó có ảnh chụp một con thằn lằn lớn, hơi sửng sốt, khom lưng nhặt lên, nhìn một chút.
Bác sĩ Chương bên cạnh cũng lại gần xem ảnh chụp, nghi hoặc hỏi: "Bác sĩ Hà, anh còn đang nghiên cứu những thú biến dị này à?"
Nam nhân trẻ tuổi đỏ mặt đứng thẳng lên: “Ừm...... Gần đây đang thí nghiệm một loại biện pháp tinh khiết, nếu như có thể thành công, tỷ lệ sử dụng thổ nhưỡng có thể trở nên cao hơn.”
Hắn không được tự nhiên ngước mắt nhìn Thời Tiện Ngư, ấp úng: “Vị này là...”
Bác sĩ Chương giới thiệu: "Đây là cô Thời Tiện Ngư, từ ốc đảo Thanh Hà tới, định đưa đứa bé vào, cho nên tôi dẫn cô ấy đi tham quan xung quanh.”
Sau đó cười, giới thiệu với Thời Tiện Ngư: "Đây là bác sĩ Hà Túc, anh ấy là thanh niên tài tuấn nổi tiếng của bệnh viện chúng ta.”
Thời Tiện Ngư đem ảnh chụp trả lại cho Hà Túc, tò mò hỏi: "Tôi nghe người trong chiến đội nói, loại thú biến dị này có kịch độc, bình thường ai gặp ở ngoài, đều sẽ tận lực tránh đi, chẳng lẽ loại thú biến dị có độc này cũng sẽ có trợ giúp đối với cải tiến thổ nhưỡng?"
"Có độc chính là đài hoa cùng cánh hoa, bộ phận nhụy hoa không có độc." Hà Túc rũ mắt, đỏ mặt, cúi đầu nói: "Nhưng, muốn lấy được bộ phận này, quả thật sẽ có chút khó khăn, cho nên tôi nghĩ chờ nghiên cứu có tiến triển về sau, lại hướng chiến đội xin tuyên bố nhiệm vụ."
Thời Tiện Ngư thấy trong tay hắn còn có những bức ảnh động vật khác trên người mọc hoa, càng tò mò: “Anh nghiên cứu tất cả đều là động vật có hoa?"
"Những thứ này đều thành công cộng sinh biến dị thể sinh vật, rất có giá trị nghiên cứu." Hà Túc len lén liếc cô một cái: “Cô... Cô, đối với những thứ này cảm thấy hứng thú?"
"Ừm..." Thời Tiện Ngư ngượng ngùng cười cười với hắn: "Chính là cảm thấy kỳ quái, sao loại động vật này lại có thể cải tiến thổ nhưỡng, nhưng mà tôi chưa từng học qua những thứ này, phỏng chừng cho dù anh giải thích cho tôi nghe, tôi cũng nghe không hiểu, sẽ không làm lỡ công việc của anh nữa."
Cô chính là lòng hiếu kỳ nổi lên, thuận miệng hỏi, cũng không muốn đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng.
Nhưng Hà Túc rất nhiệt tình, đỏ mặt nói: "Kỳ thật, kỳ thật cũng không khó hiểu... Mấu chốt là những động vật này, đều bị cùng một loại sinh vật ký sinh, chúng ta gọi loại sinh vật ký sinh này là hoa tố."
Bác sĩ Chương thấy thế, cười híp mắt nói: "Hai người ngồi xuống nói chuyện đi. Cô Thời, tôi đi rót cho cô ly nước.”
Thời Tiện Ngư ngẩn người, chần chờ nói: "Không cần phiền toái như vậy...”
“Không phiền. Hai người cứ nói chuyện trước đi, tôi đi rồi về.” Bác sĩ Chương cười cười, xoay người rời đi.
Thời Tiện Ngư cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên nhìn ra đối phương cố ý tạo cơ hội cho cô và bác sĩ Hà, nhưng cho dù cô biết, cô cũng... không biết nên cự tuyệt như thế nào.
Hà Túc này cũng rất ngay thẳng: Quả nhiên bắt đầu giải thích cho Thời Tiện Ngư: “Sau khi hoàn cảnh đại lục ngày càng chuyển biến xấu, không biết bắt đầu từ khi nào, chúng tôi phát hiện đại lượng sinh vật bị hoa tố ký sinh, hơn nữa hình thái biểu hiện đủ loại kiểu dáng, ví dụ như mãng gai, chẳng những đầu biến thành hình cánh hoa, phần đuôi biến dị ra gai giống như thực vật, đây là một loại biến dị ẩn tính, mà thằn lằn hoa lớn thuộc về biến dị hiển tính, là hoa tố cùng thằn lằn, hai vật cộng sinh đạt tới một trạng thái tương đối cân bằng.”
Kỳ thật Thời Tiện Ngư vẫn nghe không hiểu lắm, nhưng là được người gia giáo nghiêm túc giải thích như vậy, cô liền cũng chỉ có thể tiếp tục nghiêm túc nghe tiếp --