Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 85. 2. Lưu Vong Chi Lộ 26

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thời Tiện Ngư cảm thấy không nên như vậy......

Sinh sản là quyền cơ bản của con người, một người không xinh đẹp, không thông minh, không giàu có, chẳng lẽ không xứng có con của mình sao? Sinh mệnh vì sao phải phân ra cao thấp quý tiện?

Nhân loại sở dĩ chế định ra các loại quy tắc xã hội, không phải là vì bảo đảm những người không ưu tú như vậy cũng có thể sống hạnh phúc sao?

Nhưng mà......

Dù sao cô sinh trưởng ở một thế giới tương đối công chính hòa bình, quan điểm của cô bởi vì ảnh hưởng nhận thức mà có tính hạn chế, khi tài nguyên thế giới thiếu thốn, năng lực sinh sản cũng biến thành vật khan hiếm, quan điểm của cô có lẽ sẽ tan rã sụp đổ.

Cho nên, Thời Tiện Ngư cho dù không đồng ý với Củ Cải, cũng không thể xác định mình nhất định đúng.

Mẹ đỡ đầu và mẹ đẻ, rốt cuộc cái nào tốt hơn cho Lục Lê?

Sau khi lớn lên có khả năng sinh sản, có muốn đi làm mẹ mang thai hay không?

Thậm chí, yêu một cậu bé có gien không ưu tú, nên lựa chọn như thế nào?

Những vấn đề này, Thời Tiện Ngư tất cả đều nghĩ mãi mà không rõ, nhưng trong lòng đã bắt đầu mơ hồ cảnh giác, đó chính là không thể đương nhiên lấy quan điểm thế giới kia của mình, đi dạy Lục Lê ở thế giới này.

Thời Tiện Ngư thở dài trong lòng: Làm cha mẹ, thật sự rất khó a......

…………

Buổi chiều, Lục Lê từ viện nuôi con trở về, dọc theo đường đi sôi nổi, cao hứng bừng bừng.

Xem ra, cô bé đã hoàn toàn thích ứng hoàn cảnh nuôi con, cho dù tìm không thấy mẹ đẻ, về sau ở lại viện nuôi con sinh hoạt, hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì.

Thời Tiện Ngư yên lặng tính toán thời gian, hai ngày nay thông báo tìm người cũng không có hồi âm nhiều lắm, nhưng phương thức liên lạc lưu lại là của Diệp Lưu Vân, cho nên còn phải chờ Diệp Lưu Vân trở về, mới có thể nghe được tin tức...

Lục Lê nhẹ nhàng kéo kéo tay Thời Tiện Ngư.

Thời Tiện Ngư rũ mắt nhìn cô bé, thấy cô bé cười híp mắt giơ quyển tranh vẽ mang theo bên người lên, mặt trên viết: Ngày mai viện nuôi con có hoạt động.

Thời Tiện Ngư sững sờ, hỏi: “Hoạt động gì?”

Lục Lê nghiêng đầu suy nghĩ một chút, viết lên sổ: “Ca hát, đánh đàn, nhảy......”

Có vài chữ không biết viết, Lục Lê dừng bút, khó xử nhíu mày.

Thời Tiện Ngư cười cười: “Chắc là biểu diễn văn nghệ, Tiểu Lê có tiết mục không?”

Lục Lê nhếch miệng, lắc đầu, viết: Con sẽ không.

“Sau này học một chút là biết rồi, lần này không, chúng ta trước hết xem người khác biểu diễn đi.” Thời Tiện Ngư nắm tay cô bé, vui tươi hớn hở nói: “Tiểu Lê chúng ta phải ăn mặc thật xinh đẹp, trở thành cô gái đáng yêu nhất hội trường.”

Lục Lê nghe xong liền cười.

Sau khi trở lại xe, Lục Lê theo thường lệ kiểm tra bồn hoa nhỏ cô bé trồng trong hộp sữa.

Hai hộp sữa đều phát triển rất khả quan, mầm xanh non nớt có xu thế bùng nổ, có mấy cây lớn lên đặc biệt tốt, đã rút ra ba bốn phiến lá, cà chua, quýt, dưa hấu, lúc ấy đều trồng một ít, cũng không biết mấy cây này là thực vật gì.

“Hôm nay không đi chợ, chờ ngày mai đi...... Ngày mai ta đi mua hai chậu hoa về.” Thời Tiện Ngư nhìn hai hộp cây xanh, cân nhắc nói: “Còn phải đào chút cát, cũng không biết cấy vào trong chậu, có thể nuôi sống được hay không.”

Lục Lê ở bên cạnh cô dùng sức gật đầu.

Thời Tiện Ngư bật cười, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Được rồi, Tiểu Lê dụng tâm chăm sóc như vậy, khẳng định nuôi sống được.”

Lục Lê nhếch miệng cười.

Thời Tiện Ngư trả hộp sữa lại cho cô bé, lại sờ sờ đầu cô bé, liền xoay người đi chuẩn bị cơm tối. Lục Lê rất ngoan, không cần phí tâm chăm sóc, lúc Thời Tiện Ngư nấu cơm, cô ngồi trước bàn ăn đọc truyện cổ tích, hoặc là vẽ tranh.

Hôm nay vẫn là thực phẩm đông lạnh, hai túi sủi cảo thịt bò chiên, phối hợp với cháo đậu xanh và dưa muối sợi, thức ăn quá rườm rà thì Thời Tiện Ngư không làm được, thực phẩm đông lạnh giúp cô tiết kiệm không ít phiền toái.

Khi mặt trời sắp lặn, bên ngoài truyền đến tiếng xe cộ.

Thời Tiện Ngư nhìn ra ngoài cửa sổ, là chiến xa của Diệp Lưu Vân lái về.

Lần này bọn họ đi ra ngoài thời gian có chút dài, mỗi người đều biến thành mặt xám mày tro, Diệp Lưu Vân xuống xe lúc, lưng hơi hơi cong lên, sắc mặt rất kém cỏi, không biết bị thương nơi nào.

Râu Quai Nón ngồi trong xe hô: "Lão đại, cô đừng cứng rắn, không thoải mái thì đi bệnh viện kiểm tra.”

Diệp Lưu Vân rất không kiên nhẫn: “Anh mau lái xe đi sửa, không cần để ý đến tôi.”

Râu Quai Nón vẫn lo lắng: "Vậy lát nữa tôi đến căn tin mua cơm cho cô?”

Diệp Lưu Vân hiển nhiên không có khẩu vị, ngay cả nói cũng không nói, chỉ khoát tay áo, liền trực tiếp đi vào trong phòng.

Râu Quai Nón đành phải lái xe đi.

Thời Tiện Ngư có chút lo lắng, buông công việc trong tay xuống, xuống xe hỏi Diệp Lưu Vân: "Bị thương ở đâu?”

Diệp Lưu Vân mở cửa phòng, quay đầu lại nở nụ cười với cô, ngữ khí bất đắc dĩ: “Hẳn là đau bụng kinh, gần đây kinh nguyệt không đúng chu kỳ, tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi.”

Thời Tiện Ngư giật mình, khó trách không muốn đi bệnh viện, thì ra là đau bụng kinh.

“Trên xe tôi có thuốc giảm đau, chờ tôi lấy cho cô một hộp.” Thời Tiện Ngư nói: “Tôi có nấu cháo, cô có muốn ăn không? Ăn chút cháo nóng có lẽ sẽ thoải mái hơn.”

Diệp Lưu Vân có thể là đau dữ dội, không khách sáo với Thời Tiện Ngư, gật đầu: “Được, cám ơn.”

Tác phong làm việc bình thường của Diệp Lưu Vân không khác gì đàn ông, để tiện làm nhiệm vụ, ngay cả tóc cũng cắt ngắn, hiện tại đột nhiên tới một lần như vậy, Thời Tiện Ngư mới đột nhiên ý thức được, Diệp Lưu Vân cũng giống như cô, mỗi tháng đều có vài ngày không tiện như vậy.

Cô từ trong hòm thuốc lấy hộp thuốc ra, lại múc một chén cháo, dặn dò Lục Lê sau khi cơm nước xong không được chạy loạn, liền bưng cháo xuống xe.

Cửa phòng Diệp Lưu Vân không khóa.

Mở cửa đi vào, cô liếc mắt một cái đã thấy Diệp Lưu Vân nằm trên sô pha, trong lòng nhất thời cả kinh.

Thời Tiện Ngư thấy đầu cô đầy mồ hôi lạnh, môi trắng bệch, không khỏi có chút hoảng hốt, "Trước kia cô đến kỳ kinh nguyệt cũng đau dữ dội như vậy sao?"

"Trước kia không đau như vậy..." Diệp Lưu Vân chậm rãi hít vào, tay đặt ở bụng: "Lần này cũng không biết chuyện gì xảy ra..."

Thời Tiện Ngư vội vàng đặt chén cháo xuống, rót một ly nước, đưa ly nước và thuốc giảm đau qua: “Cô đau đến như vậy, tác dụng của thuốc giảm đau có hạn, tôi đưa cô đi bệnh viện?"

Diệp Lưu Vân thoáng đứng dậy, từ trong tay cô nhận dược, một ngụm nuốt vào, sau đó trở về nằm lần nữa, thở hổn hển nói: "Nếu vì loại tật xấu này đi bệnh viện, sẽ bị bọn họ cười chết."

Thời Tiện Ngư chần chờ nhìn cô: "Vậy, vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ cứng rắn như vậy?”

Diệp Lưu Vân thở dài: “Không cần lo lắng, bệnh vặt mà thôi, tôi nằm một lát là được rồi.”

Tuy nói như vậy, nhưng trạng thái của cô nhìn qua quá tệ.

Thời Tiện Ngư không yên tâm để Diệp Lưu Vân lại một mình, chờ sau khi Diệp Lưu Vân ngủ trên sô pha, cô quay về trong xe cầm thảm và gối đầu, nằm dưới đất nghỉ ngơi bên cạnh Diệp Lưu Vân, càng tiện chăm sóc.

Diệp Lưu Vân một mực đau, trong lúc miễn cưỡng ăn nửa chén cháo, đi hai lần WC, không có máu, chỉ là bụng vẫn mơ hồ đau, ngủ cũng ngủ không ngon.

Sau nửa đêm, Thời Tiện Ngư bị Diệp Lưu Vân đánh thức, dụi dụi mắt hỏi: “Là muốn uống nước sao?”

Diệp Lưu Vân sắc mặt tái nhợt nhìn cô, "Tiểu Ngư, cô có thể giúp tôi một chuyện không?"

Thời Tiện Ngư: "Cái gì?”

Diệp Lưu Vân cắn môi dưới, trầm mặc một lát rồi nói: "Tôi có thể, không phải đau bụng kinh.”

Ta muốn một mực cầu phiếu, cầu đến các ngươi một giọt cũng không thừa...