Ai Lại Đang Triệu Hoán Ta

Chương 99. 2. Lưu Vong Chi Lộ 40

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tám cỗ chiến xa giống như thiết giáp quái thú, lục tục lao ra bão cát, đuổi sát không buông!

Trên quốc lộ Đại Hoa Tích phát ra tiếng dài hí minh, trên lưng hút no phần nước, xúc tu giơ cao lên, bốp bốp vung trúng hai chiếc trong đó! - Dưới lực kéo bất thình lình, hai chiếc xe bọc thép liên tiếp ngã xuống đất lăn lộn!

Trên xe có chiến sĩ phát ra tiếng kêu hoảng sợ: "Là Đại Hoa Tích!”

Lại có người hô to: "Mau tản ra! Đừng để nó đuổi kịp!!!”

Còn lại sáu chiếc xe bọc thép tốc độ nhanh hơn! Không đợi xúc tu của Đại Hoa Tích tấn công lần nữa, liền nhao nhao tránh đi, tiếp tục đuổi theo xe phía trước.

Đại Hoa Tích thu hồi xúc tu, vung vẫy nửa cái đuôi không tồn tại, không nhanh không chậm đuổi theo phía trước.

Phía trước, tốc độ xe RV đã vọt tới nhanh nhất, nhưng đoàn xe phía sau đuổi theo rất chặt, khoảng cách dần dần rút ngắn.

Diệp Lưu Vân cố ý thả chậm tốc độ, dừng ở phía sau xe, muốn giúp Thời Tiện Ngư đoạn hậu.

Nhưng cửa sổ xe vừa mở ra, không đợi cô giơ súng bắn, đạn dày đặc phía sau nhao nhao bắn tới! Bang bang bang bang đánh vào vỏ ngoài sau khi xe bọc thép gia cố!

Có viên đạn xuyên qua bong bóng, nước ớt trong nháy mắt nổ tung!

Diệp Lưu Vân đành phải một lần nữa đóng cửa sổ xe lại, nếu không, không đợi cô bắn trúng phía sau xe, chính mình sẽ bị ớt nước bắn tới trước.

Rõ ràng vừa rồi còn là lợi khí đối phó dã thú, bây giờ lại trở thành gông cùm xiềng xích của bọn họ!

Cô nhìn nhìn phía trước xe RV, lại nhìn nhìn phía sau đoàn xe đuổi sát, cắn chặt răng, chuẩn bị buông tay đánh cược một lần - đều đã đem Thời Tiện Ngư cùng Lục Lê đưa đến nơi này, không có đạo lý bỏ dở nửa chừng! Vô luận như thế nào, cũng phải để cho các cô chạy trốn!

Lúc này trong đoàn xe cũng xảy ra biến cố, Râu Quai Nón mở nắp xe ra, đứng lên tức giận đằng đằng rống to: "Chết tiệt! vừa rồi là ai bắn súng?!”

CủCải cũng rống lên: "Con mẹ nó muốn chết! Không biết lão đại của chúng ta ở trên xe?!”

Không biết là trong chiếc xe nào truyền đến đáp lại: "Không nổ súng làm sao bắt người?! Cấp trên nói, người chống bắt toàn bộ bắn chết!"

“Làm!” Râu Quai Nón mắng: “ Chết mẹ mày chết!!!”

Nhưng mà tiếng mắng của hắn rất nhanh đã bị một mảnh tiếng súng bao phủ!

Vô số viên đạn bắn về phía xe việt dã điểm đầy khí cầu phía trước, Diệp Lưu Vân không tránh , thủy chung theo sát phía sau xe, cung cấp yểm hộ cho xe.

“Lão tử muốn bọn họ đẹp mắt!” Râu Quai Nón nhìn đến phát hỏa, ngồi xuống nắm chặt tay lái, trực tiếp đâm vào một chiếc xe nổ súng trong đó!

Bùm!!!

Chiếc xe đó bị đâm một cái! Người bên trong thò ra nửa cái đầu, mắng: "Râu Quai Nón, ngươi nổi điên cái gì?!”

“Lão tử xem ai còn dám nổ súng!” Râu Quai Nón quát: “Củ cải! Nhìn chuẩn! Ai nổ súng liền bắn xuyên bánh xe của người đó!”

Củ Cải cầm lấy súng, chần chờ hỏi hắn: "Bắn thật à?”

Râu Quai Nón không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi hắn: "Thời điểm bị thổ lang đuổi, là ai cứu ngươi?”

Củ Cải nghe xong, nhổ một ngụm nước bọt, bưng súng lên hung tợn đứng lên, thân thể nhỏ gầy bộc phát ra âm lượng thật lớn: "Ai dám động thủ với lão đại của ta?!"

Bên trong chiếc xe bị đâm có người hô to: "Thưa ngài, bọn họ muốn tạo ra - - phản - - a - -“

Tám cỗ chiến xa đi ra, không có khả năng quần long vô thủ, tự nhiên có một cái dẫn đầu.

Trong một cỗ chiến xa màu xanh xám, nam nhân ngồi ở vị trí phó lái cầm lấy bộ đàm, ngữ khí bình thường nói: “Kẻ vi phạm lấy tội phản loạn nhập hình, những người còn lại tiếp tục đuổi theo.”

Lần này không đợi Râu Quai Nón phát tác, Củ Cải nổi giận trước! Nâng súng lên bắn phá lốp xe thiết giáp gần đó!

Râu Quai Nón thì mở hình thức đụng xe, xe của ai chạy đến phía trước nhất, hắn liền hung hăng đụng người đó!

Một chiếc xe bọc thép bị đâm ngang qua, trực tiếp ngăn cản hai ba chiếc xe phía sau, bao gồm cả xe của vị trưởng quan kia.

“Đậu má!” Đội viên lái xe bị đụng lập tức phanh lại.

Đang chuẩn bị rẽ tiếp tục đuổi theo, một nữ đội viên khác cùng xe đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe.”

Đội viên kia sợ bóng sợ gió một hồi, trả lời: "Không cần dừng, Củ Cải không bắn chính xác được, không bắn trúng lốp xe, yên tâm đi.”

Nữ đội viên nói: "Coi như lốp xe bị bắn trúng.”

“A??? "Đối phương giật mình, quay đầu hỏi: “Phương Phương, em cũng muốn phản?”

"Diệp Lưu Vân là tỷ muội của ta, ngươi hôm nay nếu dám đuổi theo, lần sau ra nhiệm vụ đừng mang ta, trúng độc cũng đừng tìm ta đòi giải dược."

“…………”

Xe phía sau thúc giục: "Phía trước! Lề mề cái gì?! Mau nhường đường đi!”

Dưới ánh mắt âm trầm của Phương Phương, đội viên do dự thò đầu ra cửa sổ xe: "Cái kia, xe của tôi...... Hình như bị Râu Quai Nón đâm hỏng rồi.”

Chết tiệt! Cái xe rách nát gì!

Xe phía sau mắng chửi đĩnh đạc bắt đầu đi đường vòng.

Râu Quai Nón đã lái xe đuổi theo phía trước Diệp Lưu Vân, la to: "Lão đại!”

Diệp Lưu Vân sắc mặt đại biến, mở cửa sổ xe mắng: "Các ngươi đây không phải là hồ nháo sao?! Ta là bị bắt cóc không có cách khác, các ngươi chủ động phản bội, trở về giải thích như thế nào?!"

Củ Cải trố mắt hỏi: "Lão đại, cô cho tất cả mọi người mù sao?"

Diệp Lưu Vân bị nghẹn.

“Cùng lắm thì đi ốc đảo khác kiếm cơm ăn, hiện tại mỗi cái ốc đảo đều thiếu người, giống chúng ta như vậy kinh nghiệm phong phú chiến sĩ, các đại ốc đảo chỉ biết cầu chúng ta đi!"

Diệp Lưu Vân không biết mình nên cảm động nhiều một chút, hay là nên tức giận nhiều một chút - các ốc đảo lớn là thiếu người không sai, nhưng đồng thời ốc đảo lợi ích cũng là một thể, nếu như cái ốc đảo khác biết Râu Quai Nón cùng Củ Cải cùng hoa tố ký sinh người có liên quan, chuyện này khẳng định không thể thiện.

“Bọn họ lại đuổi theo.” Lâm Uyên mở cửa sổ xe, cắt bóng bay buộc trên xe.

Củ Cải quay đầu nhìn, phóng khoáng nói: "Mới bốn chiếc, chúng ta bên này ba chiếc xe, ba chọi bốn, ai thua thắng còn nói không chính xác!"

Lâm Uyên rút súng ra ngắm.

Củ Cải cũng bưng súng lên.

Xe hai bên chạy như bay truy đuổi trên quốc lộ cát vàng tung bay, theo khoảng cách tiếp cận, bầu không khí càng căng thẳng, hai bên đều đang chờ đợi một khoảng cách tốt nhất bóp cò súng.

Diệp Lưu Vân nhìn bóng xe quen thuộc trong gương chiếu hậu, thật sự không nghĩ ra tại sao sự tình lại diễn biến thành như vậy, cô chỉ muốn tiễn Lục Lê đi, chưa từng nghĩ tới muốn cùng chiến đội tự giết lẫn nhau.

Mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, Diệp Lưu Vân khẽ cắn môi, cất tiếng quát: "Râu Quai Nón! Củ Cải! Các ngươi hộ tống bọn họ đi trước!”

“Lão đại! Vậy cô thì sao?!” Củ cải hô.

“Ta giúp các người tranh thủ thời gian!Đi mau!!!” Diệp Lưu Vân một cước phanh lại, đem xe hoành tại quốc lộ chính giữa, dừng lại.

Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, sau đó mở cửa xe, không cầm bất kỳ vũ khí nào, cứ như vậy đi xuống xe, chặn ở giữa đường.

Bốn chiếc xe đuổi theo lục tục dừng lại.

Một người đàn ông trên cánh tay áo có phù hiệu xuống xe, đứng ở phía trước, trầm mặc nhìn chăm chú vào Diệp Lưu Vân.

Diệp Lưu Vân kiên trì đi tới, từng bước từng bước, chống đỡ khí thế áp bách của đối phương, đi thẳng đến trước mặt người đàn ông, thấp giọng nói: "Trưởng quan.”

Người đàn ông giơ một tay lên --

Bốp!

Cho Diệp Lưu Vân một bạt tai vang dội.

Diệp Lưu Vân mơ hồ, sau đó hốc mắt phiếm hồng, cô cắn môi dưới, trở tay một cái tát đánh vào sườn mặt nam nhân!

Bốp!

Nam nhân không nghĩ tới cô sẽ đánh trả, giận dữ quát: "Diệp Lưu Vân!!!”

Diệp Lưu Vân hét lớn: “Nếu trưởng quan cảm thấy ta sai rồi, có thể đưa ta lên tòa án ốc đảo!”

Đến đây trước đi, đợt cập nhật tiếp theo hẳn là sau rạng sáng.