Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Sa sa sa~~~"

Trong rừng đột nhiên truyền ra tiếng động khe khẽ. Thạch Nghị đang bận rộn trong viện, lập tức cau mày, thần sắc không đổi khẽ đẩy tiểu sư đệ ra sau lưng, một mình lặng lẽ bước về hướng rừng sâu.

Cách mấy trăm trượng, sau thân một gốc đại thụ, hai tên nam tử mắt chuột đầu hoẵng đang ẩn mình trong bụi rậm. Cả hai thỉnh thoảng lại ngó về phía Thanh Vân kiếm tông, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn.

“Thấy rõ chưa? Có phải là hai tên đó không?”

“Đúng đúng! Một tên nhóc con, một tên to xác ngu ngu, chắc chắn không sai.”

“Hắc hắc, đám huynh đệ đã lục tung trấn nhỏ cả đêm, ai ngờ đối phương lại trốn trong khe núi hoang vu thế này.”

“Cũng may Vương lão ca cẩn thận, còn chịu ghé Bách Hoa Lâu moi chút tin tức. Nếu không thật sự khó mà lần ra được cái hang ổ này.”

“Đi thôi, người đã tìm được rồi thì dễ làm rồi. Chúng ta trở về báo tin cho Thiếu bang chủ, công lao phen này chắc chắn không thiếu phần mình!”

“Đúng đúng, lão ca nói chí phải!”

Hai tên đang mừng rỡ chuẩn bị quay về thì một bóng người bỗng nhiên hiện ra, chắn ngang đường.

“Khứu giác của Hắc Lang bang quả nhiên không tệ, nhanh như vậy đã lần tới tận đây.” Thạch Nghị thản nhiên nói, hiển nhiên không hề coi bọn chúng ra gì.

Hai tên kia đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt lóe hung quang, đồng thời rút dao găm lao thẳng về phía Thạch Nghị, không nói một lời đã muốn hạ sát thủ.

Không hổ là chó săn liều mạng của Hắc Lang bang, ra tay tuyệt tình tàn độc. Chỉ tiếc lần này bọn chúng đụng phải Thạch Nghị.

Bề ngoài cười cười hì hì, sau lưng lại đâm dao chí mạng.

Bề ngoài chất phác, trong lòng lạnh lẽo, nói hắn "tiếu lý tàng đao", cũng không sai chút nào.

“Hưu!”

Một luồng gió lướt qua, lá cây bay tán loạn, máu tươi phụt như rèm châu tung tóe.

Hai người kia lập tức ngã gục xuống đất, co giật, tay ôm lấy cổ họng, ánh mắt tràn đầy kinh hãi nhìn Thạch Nghị.

Bọn họ chết cũng không ngờ, kẻ trông chân chất quê mùa kia lại là một cao thủ võ đạo, hơn nữa còn là loại cao đến mức bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Ngự khí thành kính, phi hoa trích diệp.

Hắc Lang bang lần này quả thật đã động phải thứ không nên động.

Một lát sau, hai người tắt thở, chết không nhắm mắt.

Một cơn gió nhẹ lướt qua, cuốn đi mùi máu tanh còn vương lại trong không khí.

Thạch Nghị tiện tay xử lý thi thể, dáng vẻ dửng dưng như không có gì xảy ra, rồi quay người trở về viện tử. Nhưng nhìn quanh một vòng, tiểu sư đệ lại không thấy bóng dáng, hình như lại ra ngoài luyện kiếm rồi.

Trời ơi đất hỡi! Cuối cùng đợi được sư phụ ra ngoài, vốn định tranh thủ lười biếng một chút. Ai dè cái tên tiểu sư đệ kia lại siêng năng đến phát sợ!

Phải làm sao đây?

Xấu hổ quá đi mất! Càng nhìn càng thấy mệt mỏi!

Tiểu sư đệ ơi, xin ngươi đừng quá cố gắng có được không?

...

Trên sườn núi cao, gió nhẹ lướt qua đỉnh rừng.

Thiếu niên nhắm mắt đứng yên, tay cầm kiếm, lặng lẽ cảm nhận ánh nắng dịu dàng rọi xuống thân thể.

Sau một đêm luyện kiếm không ngừng nghỉ, Cố Trường Thanh bất giác phát hiện một điều thú vị — luyện kiếm dưới ánh nắng và luyện kiếm dưới ánh trăng, mang đến hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Cùng một bộ kiếm pháp, nhưng khi luyện dưới ánh mặt trời, tâm thần hắn như bị nung đỏ, tràn ngập nhiệt huyết. Ngược lại, luyện kiếm dưới ánh trăng lại khiến tâm cảnh hắn dịu dàng, như có một lớp sương trong suốt bao phủ.

Hai loại cảnh giới, hai loại cảm ngộ, khiến hắn lĩnh hội sâu sắc hơn về tu hành. Loại cảm ngộ ấy thậm chí vượt qua phạm trù kiếm pháp, như tiến gần đến một cảnh giới viên mãn hơn.

Nhận thức ấy khiến hắn bắt đầu chủ động thay đổi hoàn cảnh tu luyện: khi thì giữa bãi đá vụn thô ráp, khi thì bên bờ sông nhỏ róc rách, lại có khi là trên vách đá dựng đứng.

Tại rừng đá, hắn cảm được sự cứng cỏi; bên dòng sông, là dòng chảy không ngừng của sinh khí; còn tại vách núi, là sự cô độc và kiêu ngạo cao vợi.

Liên tiếp ba ngày, ban ngày luyện kiếm, ban đêm cũng luyện kiếm. Mệt thì đọc sách, mỏi thì cảm ngộ kiếm tâm.

Cố Trường Thanh dần phát hiện một điều: hình như hắn... thật sự không cần ngủ.

Dưới cường độ tu luyện cao đến mức nghịch thiên, một màn kỳ dị bắt đầu xuất hiện ở Thanh Vân kiếm tông...

Thạch Nghị đang tu luyện, thiếu niên luyện kiếm.

Thạch Nghị đang quét sân, thiếu niên vẫn luyện kiếm.

Thạch Nghị đang nghỉ ngơi, thiếu niên... vẫn luyện kiếm! Luyện! Kiếm!

“Tiểu sư đệ... ngươi không cần nghỉ ngơi sao?”

Đại sư huynh rốt cuộc chịu không nổi, cảm giác bản thân sắp bị ép đến phát điên. Hắn thề, nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đợi sư phụ quay về, chính hắn đã bị bức đến suy sụp trước!

Tất nhiên, dưới sự khổ luyện quên mình đó, Cố Trường Thanh gần như mỗi khắc mỗi giờ đều đang biến mạnh. Nếu không phải nhờ vào thùng thuốc ngâm mỗi ngày giúp tẩm bổ thân thể, e rằng hắn đã sớm kiệt sức mà gục ngã rồi.