Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Phong Vũ Luân Đao của Tạ gia.” Tô Mộ Vũ lấy cây dù giấy trên lưng ra, giao đấu với trường đao của Tạ Kim Khắc, hai người cùng lùi lại một bước.

“Ngươi sẽ phải hối hận vì lúc đầu không sử dụng Thập Bát Kiếm Trận.” Tạ Trường Trạch đã xuất hiện sau lưng Tô Mộ Vũ từ lúc nào chẳng hay, hắn vung thanh nhuyễn đao về phía trước, quấn tròn quanh cây dù của Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ muốn né tránh nhưng lại phát hiện lực lượng trên nhuyễn đao mạnh hơn lúc trước tới vài lần, không ngờ trong lúc nhất thời hắn cũng không thoát được.

“Ngươi...” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Đối đầu với Chấp Tán Quỷ, dù sao cũng phải giữ lại chút thủ đoạn chứ.” Tạ Trường Trạch cười lạnh nói.

Tạ Kim Khắc ổn định lại thân thể, cầm kim đao sải bước lao thẳng về phía Tô Mộ Vũ.

“Có một câu, nhờ chuyển cho Tạ lão gia tử.” Tô Mộ Vũ đột nhiên vung tay, cây dù đột nhiên mở rộng, nhuyễn đao của Tạ Trường Trạch lập tức bị chấn thành mười mấy mảnh nhỏ, lại bị Tô Mộ Vũ tiện tay hất bay về phía Tạ Kim Khắc. Tạ Kim Khắc vội vàng đổi công thành thủ, vung mạnh thanh trường đao, đánh rơi những mảnh đao vỡ xuống đất. Tô Mộ Vũ xoay người, mũi của cây dù chỉ thẳng vào yết hầu Tạ Trường Trạch.

“Câu gì?” Tạ Trường Trạch hạ giọng nói.

“Nếu dừng tay kịp thời, như vậy những chuyện trong thời gian vừa qua, đại gia trưởng có thể coi như không thấy.” Tô Mộ Vũ thu dù. “Các ngươi có thể đi, nhớ chuyển lời.”

Tạ Trường Trạch khẽ thở ra một hơi: “Sao ngươi không giết chúng ta?”

“Đồng môn Ám Hà, đều là người nhà.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt đáp.

Tạ Trường Trạch cười khinh thường một tiếng, hắn và Tạ Kim Khắc nhìn nhau, lập tức giậm chân lao ra ngoài đạo quán.

Tô Mộ Vũ tiếp tục xoay người, thu dù giấy, nâng cái mặt nạ ác quỷ đã hơi lệch trên đầu, chờ vị khách tiếp theo.

“Xem ra hai tên của Tạ gia đúng là rác rưởi, còn chẳng thể ép ngươi thi triển Thập Bát Kiếm Trận.” Một giọng nói mang vẻ chế nhạo vang lên ngoài sân.

Tô Mộ Vũ thở dài, tiếng thở dài của hắn thật sự rất bất đắc dĩ, vì hắn thấy người mà mình không muốn thấy nhất trong giờ phút này, chính là người trước mặt - Ám Hà Tô gia, Tô Xương Hà.

“Hảo huynh đệ, đã lâu không gặp.” Tô Xương Hà từ ngoài sân đi vào.

Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Trong thời điểm như thế này là không muốn gặp ngươi nhất.”

“Lão gia tử nhờ ta chuyển lời cho ngươi.” Tô Xương Hà lười biếng nói: “Ngươi là thủ lĩnh Chu Ảnh, nhưng ngươi càng là đệ tử Tô gia chúng ta.”

“Khôi, quỷ trong chốn người, ta thuộc về Ám Hà nhưng không thuộc về bất cứ gia tộc nào.” Tô Mộ Vũ giọng điệu bình tĩnh.

Tô Xương Hà bĩu môi: “Ngươi ấy, luôn nghiêm túc như vậy, đúng là chán chết đi được. Khi còn là kẻ vô danh thì ngày ngày thức khuya dậy sớm luyện kiếm, làm một kẻ vô danh chăm chỉ. Khi làm sát thủ thì mỗi nhiệm vụ đều hoàn thành ổn thỏa, không chút tỳ vết nào. Bây giờ làm Khôi vẫn cẩn thận như vậy, đại gia trưởng của ngươi đã sắp chết rồi, ngươi còn cố chôn cùng hắn à?”

“Đại gia trưởng không sao, ngươi đừng tùy tiện tung lời đồn như vậy.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

“Đừng nói mấy lời đó với ta.” Tô Xương Hà bực bội ngắt lời Tô Mộ Vũ: “Đại gia trưởng trúng Tuyết Lạc Nhất Chi Mai của Đường nhị lão gia, đã là nửa cái xác chết rồi, nếu không hắn chạy tới tìm tiểu sư thúc của Tân Bách Thảo làm gì? Ngươi giết hắn đi, đem Miên Long Kiếm ra đây, lão gia tử nhà chúng ta có thể lên chức đại gia trưởng. Ngươi có thể lựa chọn làm Khôi của mình tiếp, cũng có thể trở lại Tô gia, thậm chí ngươi có thể lấy được thứ ngươi mong muốn nhất - tự do.”

“Tự do?” Tô Mộ Vũ lẩm bẩm.

,,,

“Rời khỏi Tô gia, tới nơi ngươi muốn tới, làm chuyện ngươi muốn làm. Chuyện mà mấy năm qua không ai cho phép nó xảy ra, lão gia tử của Tô gia của ta lại đồng ý phá lệ cho ngươi.” Tô Xương Hà lắc đầu liên tục: “Đặt cược phong phú như vậy, có đôi lúc ta cũng thấy ghen tị với ngươi, tuy xuất phát từ cùng một lò luyện nhưng lão gia tử lại quá thiên vị ngươi.”

“Nếu ta cự tuyệt thì sao?” Tô Mộ Vũ hỏi.

“Lão gia tử vớt ngươi từ dưới sông lên, nuôi nấng ngươi bao nhiêu năm, ngươi đi theo đại gia trưởng được mấy năm? Tình cảm giữa ngươi và đại gia trưởng có sâu như với Tô gia không?” Tô Xương Hà hỏi ngược lại.

“Đúng là tình cảm của ta với Tô gia sâu đậm hơn với đại gia trưởng. Nhưng bây giờ ta là Khôi, chỉ có thể chịu trách nhiệm về đại gia trưởng.” Tô Mộ Vũ khẽ lắc đầu: “Xin lỗi.”

“Không sai không sai, đúng là như vậy, ta đã nói mấy lời tương tự cho lão gia tử rồi, ta đã đoán chắc chắn ngươi sẽ nói vậy mà.” Tô Xương Hà nhún vai, cổ tay lật nhẹ, đã cầm con dao của mình: “Sau đó lão gia tử nói, nếu đã thế, giết hắn đi.”