Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trong căn phòng, ngay khi Hàn Tố đang cảm thấy khó tin trước sự bốc đồng của mình lúc này, đột nhiên, trước mắt cậu tối sầm lại, chớp hai cái, rồi lại trở về bình thường.

Nhưng Hàn Tố lại cảm thấy trực giác rằng, xung quanh có điều gì đó không bình thường.

Cậu bỗng mở to mắt, nhìn chằm chằm, ba giây, sáu giây, mười giây...

Sự chớp nháy lại xuất hiện, như thể đèn trong phòng bị chập chờn.

Khoảnh khắc này, Hàn Tố chợt rợn tóc gáy, trong lòng càng thêm khó tin: "Lại đến nữa sao?"

"Lần bắt cóc trước còn cách nhau khoảng nửa tháng, nhưng lần này, chỉ mới một ngày kể từ khi mình trốn thoát, thậm chí chưa đầy hai mươi bốn giờ, đã lại bị bắt cóc trở về sao?"

"Sao lại thế này?"

"Khoảng cách, thực sự đột nhiên về 0 rồi sao?"

"Không thể nhanh như vậy được..."

"..."

Xung quanh, những âm thanh kỳ lạ và phiền nhiễu đã nhanh chóng biến mất, như thể bị ngăn cách bởi một bức tường dày.

Hàn Tố có thể cảm nhận được, phía sau cậu, nhiệt độ đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Cứ như thể, một cái lỗ hổng khổng lồ đã xuất hiện sau lưng cậu.

Xa xôi, sâu thẳm, lạnh buốt.

Giống như người đứng giữa không gian vũ trụ, nhìn ngắm ngân hà trải dài vô tận, nhưng sau lưng lại là một hố đen khổng lồ và không có điểm dừng.

Mọi thứ hiện hữu xung quanh, thảm, ghế, tường, loa, đều như đang mất đi cảm giác chân thực, bị nhào nặn, biến thành một khối ánh sáng mờ ảo không nhìn rõ.

"Tích tắc tích tắc tích tắc"

Cùng với tiếng bánh răng cơ khí rõ ràng và tỉ mỉ như chiếc đồng hồ cũ kỹ đang chạy, Hàn Tố dường như nhìn thấy có ánh mắt nào đó đang từ nơi xa xôi, ngày càng đến gần, những lời lảm nhảm đầy âm mưu, mang theo cảm giác ngạc nhiên bao trùm lấy cậu, tâm trạng đột nhiên chùng xuống.

Thật sự đến rồi...

"Haizzz..."

Hàn Tố chỉ kịp thở dài một hơi, khoảnh khắc tiếp theo, cậu chợt cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, như thể rơi vào một vực sâu không đáy, lại như thể có một sợi dây co dãn đang nhanh chóng kéo cậu lùi lại.

Tốc độ lùi lại này thậm chí còn vượt qua cả cơ thể cậu, vượt qua cả ánh sáng.

Cảm giác choáng váng vô tận khiến Hàn Tố rất lâu không thể phân biệt được mình đang ở đâu, cho đến khi những âm thanh rì rầm mơ hồ bắt đầu lọt vào tai cậu, bí ẩn và cổ xưa.

Hàn Tố bỗng mở to mắt, liền nhìn thấy cánh cổng sắt gỉ sét đang từ từ mở ra phía trước, cùng với những con quạ bay lượn đầy trời.

...

...

Lúc này, trong Cục Quản lý Thảm họa, phía bên kia tấm kính một chiều, Trương Trì Quốc nhìn Hàn Tố khi câu chú được phát, vẻ mặt Hàn Tố ngày càng trở nên đau đớn, cuối cùng thậm chí còn lộ ra vẻ sợ hãi, trái tim ông cũng đã thót lên tận cổ họng.

"Phản ứng dữ dội thế này sao?"

"Là linh tính của thằng nhóc này quá cao, hay là bản thân nó đã bị ô nhiễm quá nặng rồi?"

"Liệu có vì thế mà phán định nó không thể vượt qua kiểm tra không?"

"Thằng nhóc này bị cuốn vào rắc rối quỷ quái này đã đủ đen đủi rồi, lẽ nào còn bị phân vào nhóm D7 để làm bia đỡ đạn nữa sao?"

Mơ hồ nhận thấy, các nhân viên an ninh bên cạnh đều đã quá căng thẳng mà vô thức nắm chặt súng, nỗi lo lắng trong lòng ông không khỏi càng trở nên dữ dội hơn.

Nhưng đúng lúc này, ông đột nhiên kinh ngạc nhìn thấy một sự thay đổi khác, cau chặt mày, như thể Hàn Tố, người đã không thể chịu đựng được dưới sự phát ra của câu chú, đột nhiên kỳ lạ nhắm mắt lại, ngay cả hơi thở cũng lập tức trở nên đều đặn.

Thằng nhóc này, ngủ rồi sao?

Các nhân viên an ninh bên cạnh, vừa rồi đều căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, giờ đây cũng từ từ buông tay ra.

...

...

Không khí mang theo mùi mục nát đột ngột xộc vào mũi, Hàn Tố nhìn quanh, một lần nữa xác định được môi trường mình đang ở.

Một chiếc xe buýt trường học.

Nói đúng hơn, là một chiếc xe buýt trường học đang từ từ đi vào dinh thự có đài phun nước đã khô cạn, và đầy rẫy dây leo khô héo mọc um tùm, với cánh cổng sắt đang từ từ mở ra.

Trên ghế bên cạnh, từng đứa trẻ một, với vẻ mặt ngơ ngác đang ngồi đó. Có đứa mặc vest nhỏ tinh xảo, giày da, có đứa mặc váy đầm xinh xắn, có đứa thắt bím tóc đuôi ngựa, tất cả đều khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.

Vẫn là những người đó, đều ở đây.

Búp bê, bím tóc đuôi ngựa, áo đuôi tôm, đầu bát úp, khỉ gầy (Sấu Hầu)...

Những đứa trẻ từng chết trước mắt cậu khi cậu thoát ra lần trước, giờ lại sống sờ sờ xuất hiện trong chiếc xe buýt trường học này, trên mặt vẫn giữ vẻ ngơ ngác không biết gì.

Lúc này, chúng đang mở to mắt, nhìn chằm chằm vào dinh thự hiện ra trước mắt.

Trong thành phố mà chúng đang sống và quen thuộc, có đủ loại công trình kiến trúc thể hiện cá tính của các kiến trúc sư, ai nấy đều không thiếu kiến thức, nhưng dinh thự trước mắt lại mang đến cho chúng một cảm giác cổ kính và u ám.

Bên trong dinh thự trống rỗng, chỉ ở chính giữa, sừng sững một tòa kiến trúc cao lớn đơn độc, mang hình dạng bất thường nào đó.

Tối tăm và chết chóc, như một con quái vật đang nằm phục giữa dinh thự.

"Quả nhiên, lại một lần nữa bị bắt cóc trở về..."

Hàn Tố vào khoảnh khắc này, thậm chí cảm thấy rất khó để miêu tả tâm trạng của mình.