Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Mà ở một bên, Khương Ngưng Y nghe vậy lại bỗng nhiên khẽ giật mình, lập tức trong mắt đẹp lóe lên một tia bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy!

Nàng hiểu rồi!

Nàng tất cả đều đã hiểu!

Lúc này, một giọng nói thất kinh từ đằng xa truyền đến, "Sư huynh, sư huynh, ngài không sao chứ?!"

Ba người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Thanh chạy tới.

Sau lưng hắn là Lăng Uyển Nhi đi theo.

"Ta không sao, nhờ có Hoa trưởng lão cứu viện kịp thời."

Phương Trần cười nói.

Lời này lại rước lấy sự khinh thường của Hoa Hầu Dung.

"Vậy thì tốt rồi..."

Tiêu Thanh và Lăng Uyển Nhi nghe vậy, thở phào một hơi.

Hắn vừa mới đang tắm thuốc trong suối nước nóng, kết quả phát hiện vị trí của Phương Trần truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa, chợt cảm thấy không ổn, lòng lo cho Phương Trần nên hắn vội vàng chạy tới.

Trên đường tới, còn gặp phải Lăng Uyển Nhi.

Mà trông thấy Tiêu Thanh đến, Hoa Hầu Dung lại sững sờ, đứa nhỏ này, trên người tại sao lại có khí tức của Toái Ngọc đan do chính mình luyện chế?

Nàng cũng đã bao nhiêu năm không cung cấp Toái Ngọc đan do mình luyện chế cho tông môn rồi?

Nhưng lúc này, nàng nhìn về phía Phương Trần, chợt dường như hiểu ra điều gì, có chút dở khóc dở cười, nhìn Phương Trần ánh mắt cũng bất giác trở nên càng nhu hòa hơn...

Khó trách!

Thì ra là thế.

"Tốt rồi, Phương sư huynh của các ngươi không sao, có điều, cho hắn thời gian nghỉ ngơi đi, đại chiến một trận, khó tránh khỏi có tổn thương, ta ở lại xem giúp hắn, ba người các ngươi ra ngoài trước đi!"

Hoa Hầu Dung nói.

"Vâng!"

Lăng Uyển Nhi và Tiêu Thanh đến muộn vốn muốn nói chút gì, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Còn Khương Ngưng Y, từ nãy đến giờ vẫn không mở miệng, giờ phút này cũng im lặng không nói một lời, chỉ liếc nhìn Phương Trần một cái, liền quay người rời đi.

Cái nhìn này, cũng không biết có phải là ảo giác của mình không, tóm lại Phương Trần là nhìn thấy sự lo lắng...

Sau khi mọi người đi hết.

Phương Trần nhìn Hoa Hầu Dung đang ở trước mặt mình, ánh mắt không dám dừng lại quá lâu trên thân thể mềm mại đường cong mỹ lệ của nàng, cúi đầu nói: "Hoa trưởng lão, không biết ngài ở lại đây, có việc gì ạ?!"

Hoa Hầu Dung cười như không cười nhìn hắn, "Ngươi biết ta không phải ở lại đây để trị liệu cho ngươi sao?"

"Ngài nếu không có việc gì, chắc hẳn phải nhìn ra được ta là không có chuyện gì."

Phương Trần nói.

Một trưởng lão, chắc không đến nỗi ngay cả công lực nhìn ra bản thân đang ở trạng thái toàn thịnh cũng không có.

Hoa Hầu Dung bị nói đến sững sờ một chút, kịp phản ứng sau mới cảm giác mình giống như bị Phương Trần mỉa mai một phen.

Nàng trừng Phương Trần một cái, lười tính toán, nói: "Ở lại đây, là trước cùng ngươi xử lý một chút chuyện con yêu hổ này."

Phương Trần sững sờ, "Con yêu hổ này thì sao?"

Hoa Hầu Dung không trả lời, mà quay đầu nhìn về phía Dực Hung, thản nhiên nói: "Đừng giả chết, đứng lên cho ta."

Dực Hung không phản ứng.

Hoa Hầu Dung giơ cánh tay lên, trong không khí đột nhiên một trận cuồng phong thổi qua, một bàn tay linh khí to lớn ngưng tụ thành, trực tiếp vỗ xuống.

Bành!

"Gầm."

Dực Hung vốn đang duy trì trạng thái thi thể, bị đau gào lên một tiếng, rồi đứng dậy mở mắt hổ, toát ra mấy phần mờ mịt luống cuống, không rõ nội tình, sau đó ngoẹo đầu nhìn Hoa Hầu Dung một cái, oan ức rên rỉ, "Ngao, ngao..."

Nhìn thấy bộ dáng này của Dực Hung, Hoa Hầu Dung lạnh lùng nói: "Đừng giả vờ không hiểu tiếng người, không thì bàn tay tiếp theo của ta sẽ dùng sức đấy."

Giọng nói không nặng, nhưng toàn là sát khí.

Lần này, Dực Hung giật mình, lập tức đàng hoàng nói: "Vâng, Hoa trưởng lão!"

"Muốn chết hay muốn sống?"

Hoa Hầu Dung từ trên cao nhìn xuống hỏi, trong mắt mang theo vẻ đạm mạc.

"Sống!"

Dực Hung hết sức nhanh chóng trả lời.

Hoa Hầu Dung gật đầu, nhìn về phía Phương Trần, "Ngươi có hứng thú có thêm một thú sủng không?"

"Thú sủng?!"

Tiếng kinh ngạc đồng thời bật ra từ miệng một người một hổ.

"Đúng, đã thức tỉnh huyết mạch hổ đế, vẫn rất thích hợp làm thú sủng của ngươi, không tính là mai một ngươi!"

Hoa Hầu Dung thản nhiên nói.

Dực Hung có huyết mạch hổ đế, trên thực tế đáng lẽ phải làm thú sủng cho cường giả hàng đầu trong môn mới đúng.

Nhưng Hoa Hầu Dung cho rằng, thứ nhất Phương Trần thân có Thiên Đạo Trúc Cơ, tương lai địa vị tại Đạm Nhiên tông tất nhiên không tầm thường.

Thứ hai, lần này là chính Phương Trần đánh bại Dực Hung, coi như Phương Trần thu phục Dực Hung, cũng còn nghe được!

Giờ phút này, mặt hổ của Dực Hung đã vô cùng khó coi.

Làm thú sủng cho tên hèn hạ này?

Vậy mình chẳng phải là cả đời đều không có khả năng chạy thoát khỏi Đạm Nhiên tông sao?

"Huyết mạch hổ đế?"

Phương Trần hơi ngạc nhiên.

Gia hỏa này, ngầu như vậy?

"Đúng!"

Hoa Hầu Dung giới thiệu: "Lúc trước con yêu hổ này bị bắt vào Đạm Nhiên tông chúng ta, còn nhỏ tuổi, huyết mạch cũng chưa thức tỉnh, mấy vị trưởng lão trong môn tiện tay cũng liền mang về."