Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dù ban ngày hắn đã hút hết linh lực của Hạ Vân Khê, vẫn còn thiếu không ít, điều này khiến hắn vô cùng lo lắng, định sẽ đột phá ngay trong đêm.

“Lâm sư huynh!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa.

Lâm Phong Miên không khỏi có chút ngỡ ngàng, mở cửa ra thì thấy Hạ Vân Khê đang có chút ngượng ngùng đứng ở cửa.

“Hạ sư muội, sao ngươi lại đến đây?”

“Ta có việc tìm sư huynh, chúng ta ra ngoài nói chuyện nhé?”

Hạ Vân Khê để ý thấy những ánh mắt dò xét xung quanh, mặt hơi ửng đỏ nói.

Mặc dù mọi người đều biết nữ đệ tử Thanh Loan Phong trước khi Trúc Cơ không thể phá thân, cũng biết nàng là người của Thanh Loan Phong.

Nhưng vì Hạ Vân Khê vô cùng xinh đẹp, nên đã sớm nổi danh khắp nơi.

Vì thế, đám đệ tử kia ai nấy đều thèm nhỏ dãi, khao khát trở thành nam nhân đầu tiên của nàng.

Lúc này, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Phong Miên đương nhiên tràn ngập đố kỵ.

Lâm Phong Miên vội vàng bước ra, theo chân Hạ Vân Khê rời khỏi Thanh Loan Phong trong vô số ánh mắt như muốn giết người.

Đến nơi hẹn bí mật của hai người, Lâm Phong Miên hỏi: “Sư muội, sao ngươi lại đột nhiên đến đây? Có chuyện gì sao?”

“Sư huynh, ngươi vẫn chưa đột phá Luyện Khí tầng sáu phải không?” Hạ Vân Khê khẽ nói.

Lâm Phong Miên còn chưa kịp mở lời, Hạ Vân Khê đã chủ động sáp lại gần.

Hắn chợt nhận ra linh lực trên người Hạ Vân Khê đang không ngừng tuôn trào, hai người động tình ôm hôn nhau.

Lần này, Hạ Vân Khê không còn ngăn cản Lâm Phong Miên như trước nữa, hắn hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng.

Đột nhiên, một luồng linh lực cường đại ập tới, “rắc” một tiếng.

Lâm Phong Miên như bừng tỉnh từ trong mộng, lúc này mới phát hiện mình đã đột phá.

Mà Hạ Vân Khê gần như đã bị lột sạch, làn da tựa bạch ngọc thượng hạng lộ ra ngoài, khơi gợi dục vọng phạm tội.

Hai người giờ chỉ còn thiếu bước cuối cùng, Hạ Vân Khê đang mờ mịt nhìn hắn, dáng vẻ có chút động tình.

Lâm Phong Miên không khỏi sợ hãi, nếu không phải đột nhiên đột phá, mình đã suýt chiếm đoạt nàng rồi!

Đến lúc đó, không chỉ mình chết mà ngay cả Hạ Vân Khê cũng sẽ bị mình hại chết!

Nha đầu này sao không ngăn cản mình? Điên rồi sao?

“Tại sao ngươi không ngăn cản ta? Không biết nếu ta không dừng lại, chúng ta đều sẽ chết sao?” Lâm Phong Miên lớn tiếng hỏi.

“Không sao đâu, sư huynh.” Hạ Vân Khê yếu ớt đáp.

“Sao lại không sao? Ngươi suýt nữa là chết rồi đó!”

Lâm Phong Miên từng nghe chuyện có nữ đệ tử Thanh Loan Phong không tuân thủ quy củ bị xử tử, giờ phút này nghĩ lại vẫn còn sợ hãi.

Hạ Vân Khê dường như bị hắn dọa sợ, có chút hoảng hốt co người lại.

Lâm Phong Miên vốn còn định nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Vân Khê, lời đến bên miệng lại nuốt vào.

Hắn hung hăng tự tát mình một cái.

Chuyện này vốn không nên để nàng ngăn cản, mình trút giận lên nàng thì ra thể thống gì?

Bản thân không quản được mình, lại còn đổ lỗi cho người khác?

“Sư huynh, ngươi làm gì vậy?” Hạ Vân Khê vội vàng kéo hắn lại hỏi.

Lâm Phong Miên phát hiện mình vậy mà không nhìn thấu được cảnh giới của Hạ Vân Khê, nhưng thấy sắc mặt nàng có chút tái nhợt, xem ra cũng không dễ chịu gì.

Hắn lắc đầu, cười nói: “Là ta thất thố, sư muội, ngươi không sao chứ?”

Hạ Vân Khê lại không để tâm đến những điều này, lắc đầu cười nhẹ: “Sư huynh, chúc mừng ngươi! Đột phá rồi.”

Lâm Phong Miên nhìn Hạ Vân Khê còn kích động hơn cả mình, không biết phải nói gì, ngây người đứng đó, miệng mấp máy.

Tuy mỹ cảnh trước mắt vô cùng quyến rũ, nhưng không thể khiến hắn nảy sinh bất kỳ ý nghĩ ái muội nào nữa.

Hắn lại hỏi câu đó: “Tại sao ngươi lại giúp ta như vậy?”

Lần này, Hạ Vân Khê cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói ra, mắt nàng đẫm lệ nhưng nụ cười lại tựa hoa nở: “Bởi vì ta cũng thích sư huynh mà!”

“Ta tuy không thể rời khỏi Hợp Hoan Tông, nhưng ta muốn giúp sư huynh ngươi rời khỏi Hợp Hoan Tông.”

Lâm Phong Miên ôm chặt nàng vào lòng, thì thầm: “Ngươi muốn giúp ta rời khỏi Hợp Hoan Tông, hay muốn trói buộc ta ở lại Hợp Hoan Tông?”

Ngươi như vậy, ta làm sao nỡ lòng một mình rời khỏi Hợp Hoan Tông, để ngươi lại đây một mình?

Hạ Vân Khê rõ ràng vẫn chưa hiểu ra, ngơ ngác “Ể?” một tiếng: “Ta đương nhiên là muốn giúp sư huynh ngươi rồi, ta không muốn ngươi chết.”

Nàng ôm lại Lâm Phong Miên, khẽ nói: “Đợi sau này sư huynh mạnh lên, nếu không chê ta, hãy quay lại đưa ta đi nhé.”

Lâm Phong Miên nhắm mắt lại, hốc mắt không khỏi hơi ươn ướt, giọng khàn khàn: “Không chê, sao ta có thể chê ngươi được.”

“Vậy ngươi nhớ nhé!”

“Được!”

Hạ Vân Khê cười rạng rỡ vô cùng, tựa như trăm hoa đua nở, khiến Lâm Phong Miên khắc ghi cả đời.

Lúc này ôm thân thể không một mảnh vải che thân của nàng, hắn lại không còn một tia dục vọng nào.

Sau khi hai người chia tay, Lâm Phong Miên thất thểu trở về Thanh Loan Phong, cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Phong Miên đặc biệt thay bộ y phục mới tinh duy nhất còn lại của mình, rồi lại cẩn thận chải chuốt mái tóc dài.

Thần sắc hắn nghiêm nghị, còn đeo cả thanh mộc kiếm rách nát của mình lên, mới chậm rãi bước ra khỏi căn nhà gỗ tồi tàn.