Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đặc biệt là hai người Lâm Phong Miên và Tạ Quế, có thứ này thì chẳng phải mình chạy trốn sẽ càng tiện lợi hơn sao?
"Bây giờ ta dạy các ngươi cách sử dụng, bước đầu tiên là nhỏ máu nhận chủ."
Trong tay Liễu Mị lại xuất hiện một chiếc Thanh Phong Diệp, sau đó cắn đầu ngón tay, nhỏ máu lên trên, một động tác như vậy do nàng làm lại có vẻ vô cùng quyến rũ.
Lâm Phong Miên cầm chiếc Thanh Phong Diệp mỏng như cánh ve, cũng học theo, dùng sức cắn đầu ngón tay nhỏ máu lên trên.
Hắn chỉ cảm thấy mình và Thanh Phong Diệp có một mối liên hệ như có như không, chỉ cần vận chuyển linh lực một chút, lá cây liền phát ra từng luồng ánh sáng, nhanh chóng phóng to trong tay hắn, vô cùng thần kỳ.
Lúc này Lâm Phong Miên đột nhiên hiểu tại sao mình lại kích hoạt được Song Ngư Bội.
Là vì mình vô tình nhỏ máu nhận chủ sao?
Liễu Mị thấy mọi người đều đã nhỏ máu nhận chủ, bèn mỉm cười nói: "Cách sử dụng cũng đơn giản, vận linh lực vào trong đó, rồi dùng ý niệm điều khiển nó là được."
Nàng vừa nói, chiếc Thanh Phong Diệp kia đã hóa thành lưu quang không ngừng bay quanh người nàng, sau đó bay xuống dưới chân, nâng nàng bay lên.
Lâm Phong Miên và những người khác thấy vậy cũng học theo, chiếc lá bay xuống dưới chân, kích động nhảy lên, sau đó đủ loại tình huống xảy ra.
Có người một chân giẫm xuống, quá kích động, khiến chiếc lá lập tức biến về nguyên dạng.
Có người điều khiển Thanh Phong Diệp bay vút lên trời, nhưng lá bay đi mất, khiến người bị hất ngã xuống đất, vô cùng chật vật.
Lâm Phong Miên khá hơn bọn họ, được chiếc lá mang lên trời, nhưng lại hoàn toàn không khống chế được, la hét bay về phía xa.
Bọn người Liễu Mị kinh ngạc nhìn Lâm Phong Miên đang la hét bay đi xa, dường như cũng không ngờ hắn lần đầu tiên đã có thể điều khiển Thanh Phong Diệp bay đi.
Đúng lúc này, Trần Thanh Diễm đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo Lâm Phong Miên, khiến mọi người ngơ ngác.
Chỉ thấy tình hình của Lâm Phong Miên dường như có chút không ổn, mắt thấy sắp mất kiểm soát mà đâm vào ngọn núi phía xa.
"Sư huynh!" Hạ Vân Khê kinh hãi kêu lên.
May mà Trần Thanh Diễm dường như đã đuổi kịp, ngay lúc Lâm Phong Miên sắp đâm vào núi thì một tay kéo hắn lại.
Lúc này mới tránh được bi kịch Lâm Phong Miên đâm đầu vào núi mà chết.
Lâm Phong Miên ôm chặt lấy Trần Thanh Diễm, cũng không quan tâm Trần Thanh Diễm có chém mình hay không.
Tuy ngọc mềm trong lòng, nhưng lúc này hắn thật sự không có tâm trạng thưởng thức, cả người đều không ổn.
"Lâm sư đệ, ngươi thả lỏng chút, ta không thở được!" Trần Thanh Diễm cau mày nói.
Lâm Phong Miên hé mắt ra một chút, rồi nhanh chóng nhắm lại, lại ôm chặt hơn.
Hắn không thể không thừa nhận: "Không được, sư tỷ, ta sợ độ cao!"
Trần Thanh Diễm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nói một cách kỳ quặc: "Ngươi cũng sợ độ cao?"
Thế là nàng cũng chỉ có thể dùng tư thế quái dị này đưa Lâm Phong Miên bay trở về, khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Liễu Mị thần sắc kỳ quái nói: "Ban ngày ban mặt, có cần phải thế không?"
Thần sắc Trần Thanh Diễm có chút không tự nhiên, nhẹ giọng nói: "Lâm sư đệ, đã về rồi, ngươi có thể xuống được rồi!"
Lâm Phong Miên lúc này mới run rẩy mở mắt ra, phát hiện quả thật đã đáp xuống đất, bèn từ trên người nàng bước xuống.
Hắn tỏ vẻ vô cùng xấu hổ nói: "Để sư tỷ chê cười rồi."
Giờ phút này hắn hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, quá mất mặt!
Trần Thanh Diễm bất đắc dĩ cười cười, không nói gì, đi thẳng về.
Liễu Mị sau khi biết Lâm Phong Miên sợ độ cao, cười đến nghiêng ngả, khiến hắn đỏ bừng cả mặt.
Nhưng so với thể diện, Lâm Phong Miên càng lo lắng mình sẽ bị bỏ lại.
Liễu Mị tiếp tục dốc lòng chỉ dạy, mọi người học cách khống chế linh lực, làm sao để phi hành trên không.
Có vết xe đổ của Lâm Phong Miên, những người khác đều rút kinh nghiệm, không còn ai vừa bay đã phóng thẳng lên trời, mà chỉ dám bay cách mặt đất vài mét, dù ngã cũng không chết được.
Chẳng mấy chốc, ngoại trừ Lâm Phong Miên, những người khác đều đã học được ra dáng ra hình, có thể miễn cưỡng phi hành.
Còn Lâm Phong Miên thì kinh hồn bạt vía, chỉ dám bay cách mặt đất chưa đến một trượng, căn bản không dám bay cao hơn nữa.
Hạ Vân Khê cũng không ngờ sẽ xảy ra tình huống này, vẫn luôn ở bên cạnh chỉ dạy cho Lâm Phong Miên các loại yếu quyết phi hành.
Nhưng hắn thử lại mấy lần vẫn như cũ, vừa bay cao được mấy mét là đầu óc trống rỗng, rồi cứ thế rơi thẳng xuống.
Liễu Mị cười như không cười nói: “Hay là đổi người khác đi?”
Sắc mặt Lâm Phong Miên trắng bệch, nhưng vẫn cố chống đỡ nói: “Xin sư tỷ cho ta một cơ hội, ta nhất định có thể vượt qua nỗi sợ hãi!”
“Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng chúng ta không thể cứ ở đây mãi với ngươi được chứ?” Liễu Mị hỏi ngược lại.
Lòng Lâm Phong Miên chùng xuống, vạn lần không ngờ mình lại vì một lý do nực cười như vậy mà mất đi cơ hội rời đi.
“Sư tỷ, hay là đợi thêm chút nữa?” Hạ Vân Khê cũng căng thẳng cầu xin thay cho Lâm Phong Miên.