Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ta chết rồi, ngươi cũng không sống được bao lâu, sớm muộn gì cũng bị đám yêu nữ này hút khô.
"Sư đệ tu vi tinh tiến nhanh như vậy, chắc chắn sẽ sớm hơn ta." Lâm Phong Miên cười híp mắt nói.
Tạ Quế không nói nên lời, hắn thực sự không hiểu tại sao Lâm Phong Miên lại có thể luôn bình an vô sự.
Chẳng lẽ thân thể thật sự tốt như vậy?
Ba năm qua, gặp phải đám yêu nữ hút tủy thực cốt này, cho dù là một con voi cũng bị hút khô rồi.
Lâm Phong Miên nào biết hắn đang nghĩ gì, vui vẻ cầm thanh trường kiếm trên tay ngắm tới ngắm lui.
Liễu Mị vô tình liếc qua, cười nhạt một tiếng: "Trần sư muội đúng là chịu chi."
Trần Thanh Diễm không tỏ ý kiến, chỉ thản nhiên nói: "Liễu sư tỷ nói gì, sao ta không hiểu?"
Liễu Mị hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không so đo nữa, chuyển sang chuyện chính: "Tạ Quế có gì đó kỳ lạ!"
"Ý ngươi là sao?" Trần Thanh Diễm hỏi.
Liễu Mị dường như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, che miệng cười khẽ: "Hắn đang đề phòng chúng ta, hơn nữa còn cố gắng tiếp xúc với những người khác trên đường đi."
"Xem ra đã phát hiện có gì đó không ổn, Liễu sư tỷ định làm thế nào?" Trần Thanh Diễm hỏi.
"Vẫn quy củ cũ thôi, ta hút đủ rồi, lần này đến lượt ngươi!" Liễu Mị đầy ẩn ý nói.
Trần Thanh Diễm không nóng không lạnh "ồ" một tiếng, không nói gì thêm.
Trong mắt Liễu Mị lóe lên ánh sáng kỳ lạ, không biết đang có âm mưu gì.
Đoàn mười người bay cả một ngày cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa thành nhỏ màu đen.
Mà Lâm Phong Miên lại trải qua một ngày huấn luyện bay lượn tàn khốc, lúc này có chút đờ đẫn.
"Sư tỷ, đó là đích đến của chúng ta sao?"
Sắc mặt Lâm Phong Miên tái nhợt đứng sau lưng Trần Thanh Diễm, nhưng không dám ôm nàng nữa, sợ nàng lại ném mình xuống.
"Không phải, nơi chúng ta muốn đến còn xa hơn, lần này chỉ đến đây mua một vài thứ thôi." Trần Thanh Diễm giải thích.
"Trong thành này có không ít tu sĩ khác, các ngươi vào thành rồi đừng chạy lung tung, đừng chọc phải người không nên chọc." Liễu Mị nhắc nhở.
Lâm Phong Miên trong lòng rùng mình, sau đó mắt không khỏi sáng lên.
Có người khác, liệu có cơ hội trốn thoát không?
Nhưng nghĩ đến việc Liễu Mị yên tâm như vậy, đoán chừng nơi này vẫn là địa bàn của Hợp Hoan Tông, hắn lại chùn bước.
Mấy người hạ cánh ngoài thành, sau đó đi bộ vào trong, chỉ thấy trong thành xe ngựa như nước, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng khi đám người Lâm Phong Miên đến nơi gọi là căn cứ, không khỏi có chút cạn lời.
Đây lại là một chốn lầu xanh, bên trong oanh oanh yến yến, cứ như đến một Hợp Hoan Tông khác.
Các cô nương ở đây thấy Liễu Mị và những người khác đều cung kính hành lễ: "Liễu cô nương."
Liễu Mị khẽ "ừ" một tiếng, mấy người đi vào hậu viện, dường như để kiểm tra sổ sách và lấy một vài thứ.
Xem ra đây là sản nghiệp của Hợp Hoan Tông ở nhân gian, quả là đúng chuyên môn.
Lâm Phong Miên cuối cùng cũng hiểu tại sao các nàng không tuyển người ở đây.
Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, huống chi người phù hợp chắc đã bị tuyển hết từ lâu.
...
Thấy trong đám rau hẹ có người ánh mắt cứ lưu luyến trên người các nữ tử thanh lâu, dường như rất có hứng thú.
Liễu Mị thản nhiên nói: "Các ngươi nếu có hứng thú, cũng có thể cùng các nàng trải qua một đêm xuân, nhưng phải là ngươi tình ta nguyện, và không được vận công pháp làm các nàng bị thương."
Trong đám rau hẹ có người có chút động lòng, Tạ Quế như trút được gánh nặng, vội vàng cười nói: "Vậy đêm nay ta phải thử đóa hoa phú quý nhân gian này mới được."
Vương Yên Nhiên nhắc nhở: "Cá với tay gấu không thể có cả hai đâu, nếu đến bên đó, thì bên chúng ta sẽ có người phải ở phòng không gối chiếc, các ngươi nỡ sao?"
Mấy tên rau hẹ nghe vậy liền dẹp ngay ý nghĩ đó, những nữ tử phàm tục này tuy xinh đẹp, nhưng làm sao sánh được với mấy vị sư tỷ tinh thông các loại thuật song tu này?
Lâm Phong Miên đương nhiên không thể để mắt đến đám dong chi tục phấn này, Lâm công tử hắn trước đây đi thanh lâu đều chỉ uống rượu chay.
Trừ khi không mất tiền, vậy thì lại là chuyện khác.
Hắn cũng không quá lo lắng mình bị hút khô, dù sao cho dù Trần Thanh Diễm không giữ mình lại, chẳng phải vẫn còn Hạ Vân Khê sao?
Vương Yên Nhiên nhìn Tạ Quế đầy ẩn ý, cười như không cười nói: "Tạ Quế sư đệ thấy thế nào?"
Tạ Quế cảm thấy cật có chút đau, chỉ có thể cứng rắn nói: "Ta từ nhỏ nhà nghèo, chưa từng đến nơi này, ta..."
Liễu Mị lạnh lùng liếc qua, "hừ" một tiếng, đầy vẻ uy hiếp.
Tạ Quế mặt như đưa đám nói: "Ta vẫn là không nỡ xa Liễu sư tỷ..."
Ta chỉ muốn cho tiểu đệ nghỉ phép một hôm, sao lại khó đến vậy.
Liễu Mị hài lòng cười nói: "Các ngươi có thể vui chơi ở đây, cũng có thể đi dạo trong thành, trước giờ Hợi trở về là được."
"Nhưng nhớ kỹ đừng đi quá xa, để tránh lạc đường, cũng đừng gây chuyện thị phi."
Liễu Mị dặn dò xong liền dẫn theo Hạ Vân Khê và những người khác rời đi, để lại mấy tên rau hẹ ngơ ngác nhìn nhau, không biết phải làm sao.