Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Triệu Uyển Hề cười khẳng định: “Chị cũng ủng hộ đề nghị của Thiến Thiến.”

Trần Tư Vũ có thể làm gì khác?

Tất nhiên chỉ đành phải chứng minh thôi!

Gần một giờ sau, con mèo lớn Đế Đô Trần Tư Vũ nép mình trong vòng tay của An Lương, An Lương lại hỏi về quá khứ, “Tư Vũ, em có suy nghĩ gì về cuộc thi piano quốc tế?”

Trần Tư Vũ hiểu ẩn ý của An Lương, và cô ấy phủ định: “Chồng ơi, em muốn tự mình làm việc chăm chỉ, đi đến đâu thì hay đến đó.”

Trần Tư Vũ tiếp tục nói: “Để em kể cho anh một bí mật. Trước đây, sâu thẳm trong trái tim em thực sự cảm thấy sự kiên trì của Sương Sương hơi quá cố chấp.”

“Ồ?” An Lương bối rối.

Trần Tư Vũ thở dài: “Em cũng hiểu tình hình trong lĩnh vực khiêu vũ solo. Trước mặt Sương Sương có một đàn chị xuất sắc, và có một số đàn anh đàn chị xuất sắc. Nếu không có sự giúp đỡ từ bên ngoài, dù người khác cũng không có hỗ trợ từ bên ngoài, chỉ dựa vào nguyên tắc cạnh tranh công bằng, khả năng Sương Sương lên sân khấu quốc gia cũng rất thấp.”

“Nhưng bây giờ suy nghĩ của em đã thay đổi rồi…” Trần Tư Vũ lại thở dài.

 

“Thay đổi vì cái gì?” An Lương tò mò hỏi.

“Trước đây em bị Sương Sương ảnh hưởng, em cho rằng tước đi cơ hội của người khác là một chuyện rất xấu. Nhưng như em vừa nói, trong thâm tâm, em thật ra cảm thấy Sương Sương hơi cố chấp.” Trần Tư Vũ một lần nữa nói lên những gì cô đã nghĩ trước đây.

“Trên con đường nhảy solo, Sương Sương đã làm việc rất chăm chỉ và không ngừng hoàn thiện bản thân, nhưng ...” Trần Tư Vũ dừng lại trong vài giây.

“Tuy nhiên, cô ấy không bao giờ có được cơ hội công bằng cho đến khi gặp được An Lương!” Trần Tư Vũ cảm thấy hơi phẫn nộ trước sự bất công.

“Các tiền bối có nguồn lực kết nối, các đàn chị xuất sắc có kỹ năng đặc biệt, còn Sương Sương thì từ chối tất cả các thứ phức tạp và tiêu cực.” Trần Tư Vũ nói về các đối thủ khác của Ninh Nhược Sương với một chút mỉa mai.

“Tuy nhiên, dưới tình huống như vậy, khi Sương Sương gặp An Lương, cô chỉ muốn một sân chơi bình đẳng, cô chưa bao giờ nghĩ tới để An Lương giúp cô bước lên đài quốc gia.” Trần Tư Vũ bổ sung thêm.

“Cho nên lúc đầu, sâu thẳm trong lòng, em thực sự không đồng tình với sự cố chấp của Sương Sương. Dù sao thì cậu ấy cũng đã phải chịu quá nhiều sự đối xử bất công. Cho dù cậu ấy cạnh tranh bằng thủ đoạn không công bằng, cũng là do người khác đã làm như vậy trước!” Trần Tư Vũ bày tỏ ý kiến của mình.

“Mãi đến gần đây ta mới đột nhiên hiểu được suy nghĩ của Sương Sương.” Trần Tư Vũ thở dài.

“Vậy điều gì đã khiến em thay đổi?” An Lương hỏi.

Trần Tư Vũ đưa tay lấy điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ, mở khóa, mở album ảnh và chọn một tập tin video.

“Đây là thí sinh trong Cuộc thi Piano Quốc tế. Cô ấy đến từ Borgaria và vào đại học thông qua khoản vay đại học. Cô ấy chơi piano rất có năng khiếu.” Trần Tư Vũ đã giới thiệu cho An Lương hoàn cảnh của nhân vật chính trong video.

“An Lương, anh hẳn phải nhận ra rằng hoàn cảnh gia đình cảu cô ấy không được tốt lắm phải không?” Trần Tư Vũ hỏi.

An Lương khẳng định đáp: “Dựa vào trang phục, tình trạng đàn piano và môi trường luyện tập của cô ấy, hoàn cảnh gia đình của cô ấy chắc chắn không được tốt lắm.”

Đây là sinh viên năm nhất đến từ Baccaria, cô ấy ăn mặc giản dị, cây đàn piano của cô ấy là một cây đàn piano thẳng đứng cũ kỹ và tồi tàn. Ngay cả một người nghiệp dư như An Lương cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng âm sắc của cây đàn piano của cô ấy không được chính xác lắm.

“Cô ấy tên là Maria Stoeva, một nghệ sĩ biểu diễn luôn kiên trì với ước mơ của mình. Mặc dù đàn piano của cô ấy không hay lắm và thậm chí còn có một số sai lệch về giai điệu, nhưng tôi có thể nói rằng trình độ chơi của cô ấy thực sự rất cao.” Trần Tư Vũ giải thích.

“Em không chắc cuối cùng Maria sẽ đi về đâu, nhưng em chắc chắn trình độ của cô ấy cao hơn em. Nếu anh giúp em tiến xa hơn trong cuộc thi Piano quốc tế, nếu em thay thế Maria và lọt vào top 6, hay thậm chí là top 8, điều đó có công bằng với Maria không?” Trần Tư Vũ hỏi.

“Cô ấy... chắc đây là con đường duy nhất cô ấy có thể đi.” Giọng của Trần Tư Vũ hơi trầm.

“Không phải sự đối xử bất công mà Maria nhận được cũng giống như sự đối xử bất công mà Sương Sương nhận được sao?” Trần Tư Vũ nhẹ nhàng thở dài.

An Lương không thảo luận về vấn đề này, bởi vì trong vấn đề này không có cái gọi là đúng hay sai, chỉ có lập trường khác nhau và lựa chọn khác nhau.

Công bằng?

Trên đời này không có sự công bằng!

Chỉ là nền văn minh hiện đại quá hào nhoáng ở hầu hết mọi nơi khiến người ta quên rằng cả thế giới vẫn là luật rừng nơi rừng rậm ngự trị.

An Lương không tranh luận với Trần Tư Vũ về những vấn đề này, bởi vì tiếp tục tranh luận thì có ích gì?

Theo quan điểm của Trần Tư Vũ, cô ấy đã đưa ra lựa chọn của riêng mình.

An Lương rất tôn trọng sự lựa chọn của đối tác, anh sẽ không dùng quan điểm và nhận thức của mình để phủ lên quan điểm của người khác, thậm chí ảnh hưởng đến lựa chọn của đối phương.

Đặc biệt là khi nói đến giấc mơ, An Lương rất tôn trọng suy nghĩ của bọn họ.

Vì ước mơ rất quý giá!

Ít nhất đối với hầu hết mọi người, giấc mơ rất quý giá.

Ví dụ như An Lương, hiện tại anh đương nhiên không có ước mơ, cái gọi là An Lương không có ước mơ là bởi vì chỉ cần An Lương dám nghĩ, hầu hết mọi việc đều có thể thực hiện được.

An Lương nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng của con mèo lớn Đế Đô. Anh dùng ngón trỏ sờ vào chỗ lõm trên lưng của con mèo lớn Đế Đô, khiến cho con mèo lớn Đế Đô hơi ngứa ngáy, và sua đó con mèo lớn Đế Đô đã ý thức được sự nguy hiểm!