Bắt Đầu Trở Thành Thủ Tọa, Đánh Dấu Cực Đạo Đế Binh!

Chương 31. Sư tôn tại thượng, xin nhận một lạy của Hoàng Huyền

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dù Hoàng Huyền kiếp trước là Nhân tộc Đại Đế, nhãn giới cực cao, cũng không thể nào nghĩ tới, lại có một thứ gọi là hệ thống gian lận, nhìn thấu được hắn.

Hoa Vân Phi tự nhiên cũng sẽ không thừa nhận, thấy Hoàng Huyền cứ nhìn mình chằm chằm, bèn cười ha hả, quay đầu nói với mấy người Lâm Dương:

"Các ngươi đi tu luyện trước đi, tài nguyên trong phi thuyền cứ tùy tiện dùng, bản tọa và hắn có chuyện cần bàn."

Mấy người Lâm Dương gật đầu, thức thời rời đi.

Đợi đến nơi xa, tàn hồn Thánh Nhân kéo Lâm Dương, lén lút ló đầu ra, dỏng tai lên, muốn nghe lén.

Lâm Dương cạn lời: "Có phải ngươi ở chung mấy tháng, cảm thấy tiền bối là người không tệ, nên lá gan cũng to lên rồi không?"

Từ khi rời trấn Thanh Dương đến nay, đã hơn ba tháng.

Qua khoảng thời gian tiếp xúc này, mấy người Lâm Dương đều có chút hiểu rõ tính tình của Hoa Vân Phi.

Phát hiện hắn không chỉ tính cách tốt, mà còn rất dễ gần, lúc bình thường không hề có cái vẻ cao cao tại thượng của cao thủ, đều là lấy đức phục người, rất có lý lẽ.

Cho nên, sự sợ hãi của mấy người đối với thực lực khủng bố của Hoa Vân Phi cũng dần biến mất.

Nhất là tên tàn hồn Thánh Nhân này, lá gan ngày một lớn!

"Hì hì, nghe một chút cũng có sao đâu!" Tàn hồn Thánh Nhân cười bỉ ổi.

"Nếu còn dám nghe lén, một chưởng này của bản tọa mà hạ xuống, ngươi có thể sẽ chết."

Làm sao hai người có thể qua mặt được sự cảm nhận của Hoa Vân Phi, hắn quay đầu nhìn sang, nhàn nhạt nói.

"Đúng thế! Lâm Dương ngươi sao có thể làm vậy?"

Sắc mặt tàn hồn Thánh Nhân nghiêm lại, chỉ vào Lâm Dương quở trách: "Bản thánh cảm thấy vô cùng xấu hổ với hành vi nghe lén hạ đẳng này của ngươi, quan trọng nhất là còn lôi kéo cả bản thánh, đúng là đáng ghét!"

Nói xong, tàn hồn Thánh Nhân bay đi nơi khác, bỏ lại Lâm Dương với vẻ mặt ngơ ngác.

"Ta…"

Với tính cách của hắn, suýt chút nữa đã tức đến chửi ầm lên.

...

"Tiền bối, lời người nói lúc trước có ý gì?"

Hoàng Huyền vẫn rất bình tĩnh, tuy trí nhớ không đầy đủ, nhưng kiếp trước dẫu sao cũng là Nhân tộc Đại Đế, sự hàm dưỡng tuyệt đối rất cao.

Hắn không chắc Hoa Vân Phi có thật sự phát hiện ra thân phận của mình hay không, định bụng thăm dò một phen.

Nghe vậy, Hoa Vân Phi mỉm cười, nói: "Điều ngươi nghĩ trong lòng, chính là điều bản tọa nghĩ, nói vậy, ngươi đã hiểu chưa?"

Ầm!

Trong lòng Hoàng Huyền dậy sóng, quả nhiên đã bị nhìn thấu rồi sao?

Nhưng tại sao?

Hắn vẫn không muốn tin, cho rằng Hoa Vân Phi đang lừa mình.

Hoa Vân Phi nhìn ra suy nghĩ của hắn, nói:

"Không cần nghi ngờ, càng không cần trông mong vào may mắn, bản tọa có phương pháp của riêng mình, nhưng ngươi yên tâm, bản tọa sẽ không hại ngươi."

Hoàng Huyền bán tín bán nghi, nói: "Vậy tiền bối đưa ta lên phi thuyền này là có ý gì?"

Hắn không cho rằng Hoa Vân Phi đối mặt với một thân thể được tái sinh từ một giọt Đế huyết và một tia linh hồn của Đại Đế mà có thể không động lòng!

Đế huyết và Đế hồn, đó là thứ mà biết bao người mơ tưởng!

Dù chỉ là một tia, nếu có Chuẩn Đế nào nhận được tin tức, dù phải vượt qua cả vũ trụ tinh không, cũng sẽ chạy tới tranh đoạt!

Cho nên hắn mới quyết đoán rời khỏi một Cực Đạo Thánh Địa có nội tình thâm sâu như Diêu Quang Thánh Địa!

Theo những ký ức rời rạc còn sót lại từ kiếp trước, nội tình của những Cực Đạo Thánh Địa này vô cùng đáng sợ, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hoa Vân Phi không vòng vo, nói: "Bản tọa thấy ngươi có thân thế như vậy, nên đã động lòng muốn thu đồ đệ."

"Muốn thu ta làm đồ đệ?"

Hoàng Huyền cười, cường giả đương thời, bề ngoài đến Thánh Nhân còn chẳng có mấy người, có thể dạy mình được gì chứ?

Tuy ký ức của hắn không đầy đủ, nhưng vẫn nhớ rất nhiều công pháp đỉnh cấp mà Huyền Hoàng Đại Đế từng xem qua ở kiếp trước, cùng với tâm đắc tu luyện của Đại Đế ở các cảnh giới.

Có những thứ này, căn bản không cần sư tôn.

Hắn lựa chọn gia nhập Diêu Quang Thánh Địa và Càn Khôn Động Thiên đều là vì tài nguyên.

Thứ hắn thiếu nhất chỉ là tài nguyên mà thôi.

Hoa Vân Phi nhìn ra vẻ không cho là đúng của Hoàng Huyền, quả thật, với nhãn giới của Đại Đế, làm sao có thể để mắt đến một cường giả đương thời.

Dù là Chuẩn Đế, dù Hoàng Huyền có khiếm khuyết, cũng không đủ tư cách.

Nhưng!

Hoa Vân Phi cho rằng mình có tư cách, hắn lập tức dùng hành động để chứng minh.

Chỉ thấy hắn đột nhiên vung tay áo, quanh thân hai người tức thì xuất hiện mấy chục vạn viên thượng phẩm linh thạch, cùng các loại bảo dược thấp nhất cũng là Thánh cấp!

Đếm kỹ, những bảo dược Thánh cấp thấp nhất kia có tới mấy trăm gốc!

Trong nháy mắt, phi thuyền vốn đã linh khí nồng đậm, nay lại ngưng tụ thành những đám mây Thánh khí, lượn lờ không tan!

Hương thơm của bảo dược lại hấp dẫn mấy người Lâm Dương kéo đến.

"Mẹ nó!"

"Mẹ nó!"

"Mẹ nó!"

Tàn hồn Thánh Nhân điên cuồng lay vai Lâm Dương, chỉ vào những bảo vật quanh người Hoa Vân Phi, nước dãi sắp chảy cả ra.

Nếu chia cho mình một viên, chẳng phải sẽ thăng thiên tại chỗ sao!

"Ngươi bình tĩnh một chút được không?" Lâm Dương trợn trắng mắt.

"Đại dược cấp Chuẩn Đế! Chân Long bảo dược!"

Những đại dược cấp Thánh Nhân, Thánh Vương hay thậm chí là Đại Thánh khác, đều không khiến Hoàng Huyền quá động lòng.

Chỉ đến khi nhìn thấy một gốc bảo dược màu vàng hình rồng, sắc mặt hắn mới kinh ngạc.

"Đừng nhìn ca, ca là truyền thuyết mà ngươi vĩnh viễn không thể có được."

Chân Long bảo dược cấp Chuẩn Đế đã sớm có linh trí!

Chỉ thấy con mắt mọc trên thân lá của nó từ từ mở ra, khinh thường liếc Hoàng Huyền một cái, đồ nhà quê ở đâu ra vậy? Chưa thấy dung mạo đẹp trai như ca sao?

Nó có thể nói chuyện, Hoàng Huyền cũng không kinh ngạc.

Nhiều bảo dược cấp Thánh Nhân đã có linh trí, có thể đứng dậy chạy trốn, tránh bị tu sĩ hái mất.

Bảo dược cấp Chuẩn Đế có thể nói chuyện là quá bình thường.

Nhìn về phía Hoa Vân Phi, người này trong mắt hắn càng thêm bí ẩn!

Chỉ vung tay một cái, đã lấy ra cả trăm gốc bảo dược thấp nhất là cấp Thánh Nhân, trong đó còn có Chân Long bảo dược tu luyện năm mươi vạn năm là có thể hóa thành bảo dược cấp Đại Đế!

Người này có lai lịch gì?

Lão tổ của Cực Đạo Thánh Địa nào đó?

Có khả năng!

Hoàng Huyền càng nghĩ càng thấy có khả năng, hơn nữa cũng chỉ có thể là lời giải thích này.

Nếu không sao hắn lại ra tay hào phóng như vậy?

Thậm chí Hoàng Huyền còn cho rằng, lão tổ của Cực Đạo Thánh Địa cũng không giàu nứt đố đổ vách như vậy!

Thánh dược loại đại dược này đa số đều được trồng trong dược viên của Thánh địa để bảo vệ, làm sao có thể tùy ý nuôi trong Tử Phủ động thiên như vậy?

Hoa Vân Phi lại vung tay áo, linh thạch và bảo dược đều bị thu vào Tử Phủ động thiên, lần này xuất hiện là mấy bộ kinh văn Đại Đế!

Những năm qua, tuy Cực Đạo Đế Binh chỉ có một món, nhưng Đế đạo kinh văn nhiều đến mức hai tay hắn cũng cầm không xuể.

Công pháp hắn tu luyện cũng là lựa chọn từ trong này.

Kinh văn Đại Đế quá nhiều cũng là một loại phiền não.

Không biết có ai hiểu được cảm giác đó của hắn không?

"Sư tôn tại thượng, xin nhận một lạy của Hoàng Huyền!"

Bịch!

Hoàng Huyền vô cùng dứt khoát quỳ xuống đất, hành lễ bái sư!

Mặt hắn nghiêm nghị, không thèm nhìn những bộ kinh văn Đại Đế kia.

Kinh văn Đại Đế hay tài nguyên gì đó đều không quan trọng.

Chủ yếu là muốn bái sư!

"Ha ha, đồ nhi ngoan."

"Mau đứng lên!"

Hoa Vân Phi thu hồi bảo vật, vui vẻ cười lớn.

Hoàng Huyền thiên phú đỉnh cấp, kiếp trước lại là Nhân tộc Đại Đế.

Chỉ cần bồi dưỡng một chút, ngày sau đối với Kháo Sơn tông mà nói, không nghi ngờ gì sẽ là một nội tình đỉnh cấp!

Có thể nằm ở nơi sâu nhất trong tổ lăng!

Hoa Vân Phi lấy ra Đế đạo kiếm quyết Thái Ất Kiếm Quyết, đưa cho Hoàng Huyền, nói:

"Sư tôn cũng không có gì tốt, môn công pháp bình thường này coi như là lễ bái sư của sư tôn, đừng chê."

Hoàng Huyền nhận lấy Thái Ất Kiếm Quyết, sắc mặt nghiêm túc:

"Sư tôn, lễ nhẹ tình ý nặng, điểm này đệ tử vẫn biết, đa tạ sư tôn ban kiếm quyết!"

"Tốt!"

"Tốt!"

"Tốt!"

Hoa Vân Phi nói liền ba chữ tốt, vô cùng hài lòng với Hoàng Huyền.

Vốn hắn cho rằng Hoàng Huyền kiếp trước là Đại Đế, kiếp này ít nhiều sẽ có chút cổ hủ.

Dù sao cũng từng nhìn xuống chúng sinh, không quen chung sống bình đẳng với người khác.

Bây giờ xem ra, là hắn đã nghĩ nhiều.

Hoàng Huyền người này, vô cùng khéo léo, không hề có chút cứng nhắc giả tạo nào.

Hắn không đặt mình vào vai trò Đại Đế, biết rằng thời thế đã khác, hắn không còn là Nhân tộc Đại Đế nữa.

【 Đinh! Đệ tử thứ hai, Hoàng Huyền, thu đồ thành công, bây giờ bắt đầu kết toán phần thưởng 】