Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nguyễn Chính nói đến đây thì dừng lại, Tả Dịch Dĩnh đang đi ra từ phía sau quan sát, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Nguyễn Chính.

"Thật ra Linh Dược viên cũng không tệ, nơi đó có lịch sử lâu đời, dưới đất còn có linh mạch, là nơi vô số linh dược thai nghén, không biết tạo phúc cho bao nhiêu tu sĩ Ngũ Uẩn Tông ta."

Nguyễn Chính vẻ mặt nghiêm túc, chắp hai tay sau lưng chầm chậm nói:

"Nơi đó lại càng là một nơi thanh nhã, chắc hẳn cũng rất có ích đối với tu vi của Trần sư đệ."

"Ha ha, Nguyễn sư huynh nói đúng, có thể cho ta biết cần làm gì không?"

Trần Tầm chắp tay cười nói.

Nguyễn Chính nhìn không chớp mắt, nhưng mà thần thức đã cảm giác được Tả Dịch Dĩnh đã đi, hắn đột nhiên có chút không hứng thú, vốn tưởng rằng nhặt được chỗ tốt, còn muốn để cho sư đệ tán tu mới tấn thăng này làm trợ thủ cho hắn.

Trúc Cơ kỳ không chỉ sinh ra thần thức, hơn nữa đan hỏa lực cũng tăng nhiều, có thể tinh luyện cho hắn một ít phụ dược, tiết kiệm rất nhiều thời gian của hắn, so với những đệ tử Luyện Khí kỳ kia thì tốt hơn nhiều.

Hơn nữa Trần Tầm sư đệ này xuất thân tán tu, vừa nhìn đã biết không có chỗ dựa gì trong tông môn, lừa gạt tới đây còn không phải dễ như trở bàn tay, nói không chừng còn để hắn mang ơn một phen.

Đến lúc đó lại tùy ý chỉ điểm Trần Tầm vài câu, đem hắn đeo bên người làm công cụ hình người, chẳng phải rất đẹp sao, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất bọn họ vừa rồi vây quanh Trần Tầm nói tốt, lại không nghĩ tới bị chặn đường.

"Linh Dược viên không cần giao linh dược hàng năm, nếu cần thì sẽ có người đến hái, có thể là mười năm, cũng có thể là mấy chục năm tới một lần."

"Linh Dược viên cứ cách hai mươi năm sẽ có trưởng lão đến kiểm tra thực hư, nếu như hư hỏng linh dược trân quý của tông môn, vậy Trần Tầm sư đệ cũng sẽ không dễ chịu, phải chú ý nhiều mới được."

Trong mắt Nguyễn Chính hiện lên vẻ không kiên nhẫn, đột nhiên giả bộ cả kinh:

"Sư đệ, trong động phủ của ta còn có một lò đan dược chưa luyện, vậy mà quên mất, đành phải xin lỗi không tiếp được."

"Không sao, tuyệt đối không được làm lỡ đại sự của Nguyễn sư huynh."

Trần Tầm chắp tay mỉm cười nói, nắm tay Đại Hắc Ngưu đứng ở bên cạnh.

Nguyễn Chính khẽ gật đầu, ngự kiếm mà đi, đi tương đối vội vàng, giống như vội vàng đi tham gia tang sự trong nhà mình.

Bọn họ nhìn theo bóng dáng Nguyễn Chính đi xa, đều là thần sắc khó hiểu, sau đó hướng Dược cốc mà đi, chuẩn bị bắt đầu thu thập hành lý, trên đường còn gặp không ít đệ tử hành lễ, Trần Tầm đều mỉm cười đáp lại.

...

Trong dược cốc, chim hót hoa nở, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngồi trước thác nước, vẻ mặt trầm tĩnh.

"Mu?"

"Không sao, một người nếu không có giá trị, vậy ở trên đời này còn có ý nghĩa gì."

Trần Tầm nhìn về phía đầm nước, cười nhạt:

"Lão Ngưu, đừng nghĩ quá nhiều, tông môn có đại ân với chúng ta, chỉ một chút này là đủ rồi."

"Mu mu~"

Đại Hắc Ngưu liếc Trần Tầm, quả thật như thế, bọn họ với mọi thứ đều như là khách qua đường, không cần thiết nghĩ quá mức tiêu cực.

"Không thể có tâm hại người, nhưng cũng không thể không có tâm phòng người, còn phải quan sát Linh Dược viên chân chính của tông môn một phen, vẫn là quy củ cũ."

"Mu! Ọ ò!"

Đại Hắc Ngưu hét lớn, đôi mắt lấp lánh có thần nhìn Trần Tầm.

"Một vạn phần thực lực, chỉ bại lộ một phần vạn, vĩnh viễn không làm náo động, sống thật tốt."

Khóe miệng Trần Tầm hơi nhếch lên, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, Đại Hắc Ngưu cũng gật đầu thật mạnh, bọn hắn còn có quá nhiều chỗ chưa đi, còn có quá nhiều thứ chưa học.

"Ta chuẩn bị định chế cho chúng ta một cái kế hoạch tu hành, thời gian hơn ba trăm năm, chúng ta cần học rất nhiều thứ."

"Mu mu!"

"Lão Ngưu, thu dọn các nơi, dọn nhà!"

"Mu!!"

Đại Hắc Ngưu kích động đến mức đứng bật dậy, phun ra một hơi thở dài, bắt đầu đi tới các nơi thu thập cờ trận và trận thạch.

Trần Tầm cũng nhảy vào trong động phủ dưới mặt đất, thu dọn nồi niêu xoong chảo, còn có một loạt đồ vật điêu khắc bằng gỗ của bọn họ, lại bắt đầu bận rộn.

Trong động phủ, Trần Tầm cầm lấy tượng gỗ có chút mục nát kia, cái đuôi bị chạm hỏng đã có chút biến thành màu đen, hắn nhẹ nhàng thở dài, thật cẩn thận thu hồi.

"Đây chính là lão bản đưa chúng ta, đi vào tu tiên giới lâu như vậy, cũng không gặp lại người như lão bản kia nữa."

Trong sơn động vang lên một tràng tiếng lẩm bẩm, động phủ cũng được quét dọn sạch sẽ. Đệ tử kế tiếp tới đây hẳn là sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Trong Dược cốc không ngừng vang lên tiếng rống to của Trần Tầm:

"Lão Ngưu, tiểu kê còn nhỏ! Lão ngưu nhà ngươi, ôn nhu một chút thôi, chúng ta phải mang qua."

"Mu mu ~ "

"Lão Ngưu, dùng dây thừng trói chân lại là được, ta mang theo lợn rừng nhà chúng ta. Đây là con mà năm trước khó khăn lắm mới bắt được ở trong núi, bọn nó đều đã đẻ con rồi, không thể khinh thường được."

"Mu mu!"