Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Bài hát này nói về một chàng trai, lúc còn ở quê anh ta rất thích một cô gái, cô gái ấy rất xinh đẹp, nhưng chàng trai kia lại quá đỗi bình thường. Bởi vậy hắn chỉ có thể len lén thầm mến đối phương, mỗi ngày đứng bên ngoài cửa sổ lén lút quan sát bóng hình cô ấy, chàng trai kia thích cô, nhưng bởi vì tự ti mà không dám thổ lộ.”
"Sau đó vì lý tưởng hoặc là vì để có thể xứng với người mình thích, chàng trai kia đi về phương xa để tìm thứ thuộc về anh ấy hoặc cũng có thể là tương lai của bọn họ. Chỉ là rất nhiều năm sau đó, chàng trai đúng là thành danh rồi, nhưng khi anh ta hồi hương trở về để được gặp cô gái kia thì mới biết cô đã trở thành vợ của người khác.”
"Có lẽ cậu đã đoán được rồi, chàng trai trong lời ca chính là ca sĩ thực hiện bài hát, và bài hát này, chính là những gì bản thân mà anh ta đã từng trải qua.”
Sau khi ca khúc trong tai nghe kết thúc, Tô Bạch ấn xuống phím tạm dừng, nói rõ ngọn ngành về bài hát.
Tô Bạch nhìn tuyết trắng tung bay bên ngoài cửa sổ, chậm rãi nói với người con gái đang ngồi cạnh hắn:
"Khương Hàn Tô, tôi thích cậu, tôi muốn nói cho cậu biết điều ấy. Bởi vì tôi... không muốn phải hối hận thêm lần nữa.”
Nói là không trêu chọc, thật ra từ khi bản thân sống lại, không phải mình vẫn luôn trêu chọc cô ấy sao?
Từ khi Tô Bạch hiểu rõ nội tâm của mình, hắn đã trực tiếp thổ lộ.
Đột ngột nghe Tô Bạch thổ lộ, Khương Hàn Tô không có phản ứng hay bất ngờ cảm thấy ngạc nhiên giống như trong tưởng tượng của Tô Bạch.
Cô ấy chỉ tháo tai nghe xuống và trả lại cho Tô Bạch, sau đó "À" lên một tiếng.
Khương Hàn Tô không ngạc nhiên cho lắm khi nghe Tô Bạch thổ lộ. Bởi vì cô ấy từ rất sớm đã cảm thấy Tô Bạch sẽ nói ra câu nói này, coi như là hiện tại không nói, đến gần ngày tốt nghiệp hắn chắc chắn cũng sẽ nói ra thôi.
Với sự thông minh và mẫn cảm của Khương Hàn Tô, từ năm lớp 8, cô ấy đã biết Tô Bạch thích mình rồi.
Có một khoảng thời gian, Tô Bạch thậm chí đã muốn đến thổ lộ tình cảm với Khương Hàn Tô, lúc đó cô ấy còn vì chuyện này mà lo lắng một thời gian.
Khương Hàn Tô vốn tưởng rằng Tô Bạch lần đó không mở miệng, sau này cũng không mở miệng nữa và hắn sẽ thu hồi loại ý nghĩ kia, không có tiếp tục trêu chọc mình.
Chỉ tới buổi sáng ngày hôm qua, cô ấy ôm sách đi tới cửa sau phòng học, nhìn thấy đôi mắt của Tô Bạch nhìn thẳng vào mình một hồi. Lúc này cô ấy mới biết, Tô Bạch không có mất hết hy vọng về mình.
Nhưng khi đó, Khương Hàn Tô còn không có vì vậy mà cho rằng Tô Bạch nhất định sẽ trêu chọc mình. Cho tới hôm nay, cô ấy nhìn thấy Tô Bạch đi xuống lầu vào lúc năm giờ rạng sáng, cho đến khi Tô Bạch vươn tay vuốt tóc cô ấy.
Từ lúc đó, Khương Hàn Tô đã hiểu, Tô Bạch không chỉ là chưa từ bỏ ý định, mà là đã bắt đầu trêu chọc cô ấy rồi.
Thổ lộ, là để đối phương biết hắn thích cô ấy, mà Khương Hàn Tô vẫn luôn biết Tô Bạch thích mình, cho nên cô ấy rất bình tĩnh. Thổ lộ thì thổ lộ, chẳng sao cả, những năm này có rất nhiều người thổ lộ với mình rồi, nhiều thêm một Tô Bạch cũng chẳng sao, tất cả đều bị mình từ chối.
Hơn nữa, Khương Hàn Tô nghĩ đến nếu như từ chối Tô Bạch, nói không chừng kiểu người cao ngạo như Tô Bạch sẽ vì đó mà từ bỏ.
Dù sao bọn họ chung lớp, thổ lộ thất bại còn không buông tay mà vẫn cứ dính chặt lấy thì thật sự rất là mất mặt. Mà người có máu mặt trong trường học là Tô Bạch, nhất định rất sĩ diện mới đúng.
Nghĩ tới đây, Khương Hàn Tô nhân tiện nói:
"Xin lỗi, tôi chỉ muốn học tập thật tốt...”
"Được, chúng ta cùng nhau học tập thật tốt, cùng nhau tiến bộ từng ngày." Tô Bạch không chờ cô ấy nói xong, liền mở miệng cười nói.
"Xin lỗi, tôi từ chối." Lần này Khương Hàn Tô nói thằng, rất quyết đoán.
"Ồ, không sao, tôi tiếp tục theo đuổi cậu là được." Tô Bạch thờ ơ nói.
Khương Hàn Tô: "...”
Khương Hàn Tô rất muốn nói, cậu đến cùng có muốn mặt mũi hay không đây, tính khí một tên lưu manh trong trường trung học Dục Hoa của cậu đầu rồi? Kiêu ngạo đâu rồi?
Lẽ nào cậu không giống với vai nam chính trong những bộ phim truyền hình kia. Lúc nữ chính nói ra câu nói này và chuẩn bị nói ra câu tiếp theo, kiểu như "anh mới không thích em, người nào thích em người đó là chó"?
Như vậy, đoạn đối thoại mới trở nên thú vị, hai người đều không thích, hai người là cặp oan gia vui vẻ, hai người từ từ yêu...
Khoan, đây là cái gì, mình đang nghĩ về cái gì vậy?
Khương Hàn Tô cảm thấy đầu của cô có lẽ bị chập mạch rồi.
Đều là lỗi của mẹ hết, nghĩ đến những thứ này, trong đầu xuất hiện chính là hình ảnh mấy bộ phim truyền hình cô ấy xem qua.
Cái gì mà Vườn Sao Băng cơ chứ, Khương Hàn Tô không hiểu nổi, mẹ của mình đã lớn như vậy rồi, làm sao bà ấy còn thích những bộ phim về tình yêu học đường.
Cô ấy biết bộ phim truyền hình ấy vào hai năm trước rất nổi, nhưng đó không phải là thứ mà một vài cô gái bé nhỏ thích xem sao?
"Tô Bạch, đừng phí sức nữa, tôi không thể thích cậu, vì cậu không thể đuổi kịp được tôi.”