Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Khi Tô Bạch đi ra khỏi thôn lên huyện học, bà lại đem tất cả số tiền được con cháu mừng tuổi mỗi dịp tết đưa cho Tô Bạch.
Sở dĩ khi Tô Bạch học cấp 2 chưa từng thiếu phí sinh hoạt, tuy rằng cha không hắn cho không nhiều, nhưng mỗi tháng bà nội đều cho hắn không ít.
Không cần quan tâm vì sao bà nội lại yêu thích chính mình như vậy, không cần quan tâm năm đó bà đối với cha mình như thế nào, chỉ cần biết bà đối với mình rất tốt là được rồi.
Cho nên năm đó sau khi bà nội rời khỏi nhân gian, Tô Bạch liền biết, người tốt nhất với hắn trên đời không còn nữa rồi.
Lúc này Tô Bạch ngồi lên trên cái ghê nhỏ giúp bà nội nhóm bếp, sau khi đút thêm một cây củi vào, Tô Bạch ngẩng đầu cười nói:
"Bà nội, người yên tâm, nếu sang năm cha vẫn còn muốn mang bà đến nhà trưởng thôn phân xử, bà dẫn con theo, con giúp bà lý luận. Nếu cha muốn nói quan hệ mẹ con với người, vậy con liền nói quan hệ cha con với cha.”
Tô Bạch đưa tay sưởi ấm, cười nói:
"Đến lúc đó, con ở trước mặt trưởng thôn hỏi cha một chút, trên đời này có người cha nào lại vứt con ở nhà, mấy năm đều không về nhà một lần hay không? Trên đời này có đứa trẻ nào không mắc lỗi? Trên đời này có người cha nào lúc nào cũng đánh con mình hay không?”
Bà nội nghe vậy, hài lòng nở nụ cười, nói:
"Cũng không thể nói cha cháu như vậy được, những năm này, nó lăn lộn ở bên ngoài cũng không dễ dàng?”
Ở bên ngoài không dễ dàng?
Đúng! Ai cũng không dễ dàng.
Nhưng, mắc mớ gì tới hắn?
Kiếp trước, cha giúp hắn nộp tiền đi học cùng phí sinh hoạt, sau khi Tô Bạch thành danh sau, cha đòi hắn tiền mua xe cùng mua nhà ở ngoài, từ đó Tô Bạch không còn nợ gì nữa.
Khi còn bé, Tô Bạch có một nguyện vọng rất đơn giản, đó là mỗi năm khi tết đến, cha mẹ có thể trở về ăn tết như những gia đình khác, vậy là rất tốt rồi.
Nhưng rất nhiều lần, một năm, hai năm, ba năm, hoặc là đến năm thứ tư bọn họ mới trở về một lần.
Mà con có hướng bênh người thân mình.
Ha ha, xin lỗi, giữa cha cùng với bà nội, bà nội mới là người thân hắn nhất.
Còn cha, ông ta cũng xứng?
Khi hắn còn bé, có bao nhiêu lần ông ta vì say rượu mà đánh đập mẹ con hắn?
Những thứ này, Tô Bạch vẫn còn nhớ rõ như hiện ra trước mắt, chưa từng quên đi.
Mâu thuẫn của hắn với cha cũng
không phải mới có một ngày hai ngày, mà đã bắt đầu từ rất đã lâu.
Mà cái mâu thuẫn này, kiếp trước không giải được, kiếp này cũng như thế.
Thật ra, chuyện Tô Bạch không thích làm ở nhà nhất ở kiếp trước chính là nấu rượu. So với việc nấu rượu, hắn thích xào rau hơn.
Vì ở kiếp trước, phần lớn đều là bà nội ngồi ở trước bếp nấu rượu, còn Tô Bạch thì cầm xẻng nấu ăn xào rau.
Cứ mỗi cuối năm, lúc bằng hữu thân thích đến nhà thăm người thân, nấu rượu được rất nhiều người tranh nhau làm.
Người trẻ tuổi không thích, nhưng một ít người có tuổi thích nhất là được ngồi trước bếp nấu rượu trong thời điểm tuyết rơi bên ngoài.
Chẳng hạn như Tô Bạch, bây giờ hắn mới biết nấu rượu là một chuyện thoải mái đến cỡ nào.
Sau khi chạy trong tuyết 20 phút, bởi vì giầy bị ướt nên làm cho cả người Tô Bạch run rẩy.
Nhưng lúc này chỉ cần ngồi trước bếp nấu rượu một chút, ấm áp hơn rất nhiều. Khuôn mặt nhỏ bị ánh lửa chiếu đỏ bừng bừng, rất là đáng yêu.
Vì Tô Bạch ăn cơm ở thành phố rồi nên hắn chỉ có thể cùng bà nội uống bát nước cháo Hồng Dụ.
Cái gọi là Hồng Dụ, chính là khoai lang.
(*Theo mình tra được trên baidu, Hồng Dụ được gọi là Khoai môn đỏ.)
"Tiểu Mộng Nhi, lát nữa con bắt một con gà trong sân cắt tiết đi. Chờ bà vặt lông xử lý một chút, buổi trưa cho con ăn thịt gà xào. Bà nội biết con thích ăn thịt gà nhất nên có một hôm bà mua vài con gà con, chờ nuôi lớn để con mỗi lần trở về nhà con có thể thịt gà một lần. Vì thế, con phải trở về hằng ngày, đừng mỗi tháng mới về một lần." Bà nội nói.
"A, con cắt tiết?" Tô Bạch ngẩn người.
"Trước đây không phải con rất thích cắt tiết gà sao? Nhớ kỹ, phải nhìn cho rõ, gà mái không thể giết, gà mái bây giờ còn đang đẻ trứng, chờ nó không còn đẻ trứng nữa thì con mới được bắt nó. Khi đó bà nấu canh gà mái đẻ cho con uống, thứ đó rất bổ dưỡng cho cơ thể." Bà nội nói.
Cắt tiết gà, Tô Bạch đúng là đã từng làm, và không chỉ có một mình Tô Bạch, trong thôn này có người nào chưa từng làm thịt vài con gà.
Bởi vì, ngày lễ ngày tết khách tới nhà chơi thì phải đãi một bữa thịt nên có rất nhiều nhà nuôi gà nuôi vịt. Thứ nhất, gà vịt mỗi ngày đều có thể đẻ trứng, trứng gà có thể rán ăn, trứng vịt có thể bỏ vào trong vại ướp để thành trứng vịt muối. Thứ hai, tất nhiên chính là khách đến không cần phải lên thị trấn mua, trực tiếp từ trong sân bắt một con để ăn là xong.
Và thịt gà rất đơn giản, bắt lấy nó, giữ cổ của nó, sau đó cứa một nhát dao lên cổ là xong.
Không thể trực tiếp chặt đứt đầu, bởi vì máu gà có thể ăn, cho nên phải đè giữ cổ của nó, dùng chén nhỏ để hứng lấy máu của nó.
Chờ máu chảy hết, đem nó ném xuống đất, giãy đành đạch vài lần rồi nó cũng chết.
Nghe đơn giản, làm cũng đơn giản, nhưng mà đã bao năm rồi Tô Bạch chưa từng làm chuyện này, bây giờ đâu còn dám làm cơ chứ?