Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Đột nhiên, Tô Bạch như bị trời xui đất khiến tiếp tục chạy qua Lưỡng An trấn, chạy thêm 20 phút tới Lưỡng An trấn. Lúc này người chen người mua một túi mì một túi khoai lang cùng với mua một ít thịt, rau củ rồi mới bắt đầu trở về. Tô Bạch ngây ngốc vỗ đầu mình, hắn cảm giác mình có phải là làm chuyện điên rồ gì không, hắn nghĩ là đến Lưỡng An trấn rồi tình cờ gặp Khương Hàn Tô ở đây.
Trước tiên không nói đến việc Khương Hàn Tô có ở phiên chợ trên Lưỡng An trấn hay không, coi như là có đi nữa, trên trấn nhiều người như vậy, hắn sao có thể gặp được đây?
Tô Bạch đem đồ vật từ xe gắn máy tháo xuống, đến bên giếng nhấn xuống lấy chút nước, sau đó rửa mặt, tự nhủ:
"Thực sự là làm chuyện điên rồ rồi.”
Nhưng lập tức hắn tức giận nói:
"Khương Hàn Tô, nếu tôi vì cậu trở nên ngu ngốc, cậu phải có trách nhiệm nuôi tôi!”
Khương Tập tuy tên là Khương Tập, thế nhưng rất ít người họ Khương, xung quanh Khương Tập chỉ khoảng mười mấy thôn, nhân khẩu Khương thôn không nhiều cho lắm.
Nó cũng giống với phụ trấn Tôn Điếm nơi Tô Bạch và những người khác đến. Nếu khoảng trăm năm trước, có lẽ họ Tôn ở Tôn Điếm tương đối nhiều, nhưng hiện tại không còn nữa.
Trái lại, khi có ai nhắc tới Lâm Hồ Qua Thành sẽ nghĩ ngay đến Tô gia thôn đầu tiên, bởi vì trong trăm năm sinh sôi nảy nở, Tô gia thôn là nơi sinh sôi nhiều nhất. Những thôn khác trong trấn xem như cưỡi ngựa xem hoa, chỉ khoảng mười mấy miệng hoặc là mấy chục miệng một thôn xóm. Còn Tô gia thôn lại trải dài mười ba dặm từ lâu, nhân khẩu có thể tới 1,500 hộ, thời điểm toàn thịnh có thể đạt đến sáu, bảy ngàn người trong thôn.
Đương nhiên, tất cả thanh niên trai tráng trong thôn đều ra ngoài làm việc hết rồi, giờ chỉ còn lưu lại người già và trẻ nhỏ, người trong thôn không còn lại bao nhiêu.
Chẳng qua cứ mỗi năm tết đến, người trong thôn đều trở về, đông vui và náo nhiệt.
Cũng chính vì thế, bối phận ở những thôn khác xem như đã mất từ lâu hoặc coi như có đi nữa thì cũng không ai có thể xác định được, riêng Tô gia thôn thì vẫn còn tồn tại.
Nhân khẩu quá nhiều, bối phận của bọn họ không thể loạn. Coi như là một vài người cùng tuổi Tô Bạch cũng cảm thấy xấu hổ khi gọi hoặc là không muốn gọi, bọn họ sẽ bị người lớn bắt buộc phải gọi.
Đến thời điểm hiện tại, thôn vẫn quản rất nghiêm ngặt.
Khi còn nhỏ, đứa con gái của cậu cả được gả cho một người tên là Tô Thanh Thâm đời chữ Thanh trong thôn của bọn họ.
Tô Bạch bởi vì gọi con gái của cậu cả là chị, còn Tô Thanh Thâm thì gọi hắn một bằng anh. Kết quả là bởi vì người anh này, anh ấy bị những người lớn tuổi xung quanh khiển trách.
Đến lúc sau, khi cả nhà Tô Bạch đến mừng lễ năm mới và tặng quà cho bọn họ, Tô Bạch gọi con gái của cậu cả là chị, mà người chồng Tô Thanh Thâm của cô ấy nhìn thấy Tô Bạch phải gọi hắn một tiếng ông.
Nghe nói bởi vì chuyện này, người chị họ của Tô Bạch không ít oán giận, trách anh ấy có bối phận quá thấp trong dòng họ, làm cho cô ấy mất mặt khi ở nhà dì.
Ở Khương thôn có một tòa tiểu viện bên trong, Khương Hàn Tô vén ống tay áo của mình, lộ ra cổ tay trắng nõn nà. Cô xách thùng đi tới bên cạnh giếng lấy nửa thùng nước. Bởi vì đầy thùng khá nặng, cô xách không nổi nên cô chỉ có thể xách nửa thùng. Cô xách nửa thùng nước đi tới phòng gạch đỏ dưới mái hiên, sau đó đem nước rót vào trong chậu sắt cửa trước.
Chậu khá lớn, Khương Hàn Tô tổng cộng xách năm lần mới đổ đầy thùng nước.
Mùa đông, nước từ trong giếng không lạnh, nhưng trên cổ tay bị ướt, lộ ra bên ngoài bị không khí lạnh làm đóng băng, cổ tay trắng nõn của Khương Hàn Tô ửng đỏ lên.
Vào năm 2012. có rất ít người trong thôn không có máy giặt và nhà Khương Hàn Tô là một trong những nhà đó.
Cho nên bọn họ chỉ có thể dùng tay giặt quần áo.
Nhìn chậu sắt đầy nước, Khương Hàn Tô nở nụ cười tươi.
Cô mang theo thùng, chuẩn bị bỏ thùng vào trong phòng bếp.
Nhưng vào lúc này, một mảng băng trên mái hiên phía trên đỉnh đầu Khương Hàn Tô vì đứng quá lâu nên bây giờ rơi xuống.
Mảng băng này dài khoảng nửa mét, rơi xuống trúng trán Khương Hàn Tô, rất rất đau, cái trán trắng nõn của cô ấy hiện một vết đỏ.
Khương Hàn Tô dùng tay phải xoa xoa, sau đó hít một hơi thật sâu, một lát sau, cô le lưỡi một cái, cười nói:
"Đau quá.”
Sau đó, cô cầm cây gậy gỗ, đem từng dải băng trên mái hiên toàn bộ đập cho bể hết.
Nếu như rơi trúng mẹ của cô, chắc chắn sẽ rất đau rất đau.
Xử lý xong dải băng, Khương Hàn Tô đem thùng bỏ vào trong nhà bếp, sau đó từ trong nhà ôm một đống quần áo đi tới trước cửa.
Cô ngồi trên ghế nhỏ trước chậu sắt, đem toàn bộ quần áo bỏ vào trong chậu, sau đó bắt đầu dùng bàn chải giặt quần áo.
Trong sân tuyết lớn đầy trời, gió lạnh hoành hành, tay và cổ tay của cô gái nhỏ đau nhức đến đỏ ửng, nhưng vẫn dương dương tự đắc giặt quần áo.
Con nhà nghèo từ sớm phải lo việc nhà, Khương Hàn Tô đã làm việc nhà rất nhiều năm.
Nhưng vào lúc này, cửa gỗ trong sân mở ra, mẹ của Khương Hàn Tô - Lâm Trân từ bên ngoài đi vào.
Bà ấy nhìn thấy Khương Hàn Tô đang giặt quần áo, lập tức đau lòng nói:
"Trời lạnh như thế này, con giặt quần áo làm gì? Đừng giặt nữa, cứ để đó đi, đến buổi chiều mẹ giặt, quần áo mùa đông rất dày, con đừng có giặt nữa!”