Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Vậy con thích cậu ấy sao?"Lâm Trân hỏi.
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con không nghĩ tới yêu đương, con chỉ muốn ở cùng mẹ cả đời thôi." Khương Hàn Tô nói.
"Nói gì vậy? Sau này con lớn lên nhất định phải có một người chăm sóc con, còn mẹ sẽ già đi, không thể chăm sóc con cả đời.”
Lâm Trân nói xong lại nói tiếp:
"Mẹ đã sống hơn nửa đời người rồi, nhận ra được một điều, không nên tin tưởng vào bất kỳ người nào hết, phải luôn tin tưởng vào bản thân mình.”
"Con gái ngoan à, con phải học tập thật giỏi, chờ con tốt nghiệp hoặc là thi lên đại học, khi đó nếu như muốn yêu đương, mẹ không phản đối. Bởi vì lúc ấy con đã có khả năng tự chăm sóc bản thân mình rồi. Con bước chân vào xã hội, con có bằng cấp thì sẽ không lo nghĩ về cái ăn cái mặc, sẽ không giống người mẹ vô dụng của con, nuôi con đến trường, còn phải dựa vào công việc ngoài giờ của con trong trường học, chịu khổ chịu mệt. Những năm này mẹ đều nhìn thấy, sao không thấy đau lòng cho được?”
"Mẹ, con không khổ." Khương Hàn Tô nói.
"Sao mà không khổ được? Người ta nói nhà nghèo nuôi con trai, nhà giàu nuôi con gái. Con gái nhà người ta bây giờ ai mà không mười ngón không dính nước mùa xuân đúng không? Người nào giống như con ở nhà hết giặt quần áo rồi tới nấu cơm, đã vậy còn tự làm đồ ăn để tiết kiệm tiền ăn căn tin ở trường?" Lâm Trân nói xong, viền mắt trở nên ướt át.
Bản thân mình không gặp đúng người, chịu khổ một chút thì cũng được đi, nhưng lại để con gái của mình chịu nhiều đau khổ như vậy, thực sự là mình không đáng để làm một người mẹ mà.
Tuy là nông thôn, nhưng con gái nhà nào nhà nấy đều được nuông chiều từ bé và được nuôi dạy trên thành phố?
Trong thôn, những cô gái bình thường lớn lên, có người nào giống Khương Hàn Tô chịu nhiều đau khổ từ nhỏ đến lớn cơ chứ?
Lâm Trân trước đây cảm thấy, con đường mình đi không thể có hai chữ hối hận.
Nhưng bây giờ, bà ấy thật sự hối hận.
Bà ấy hối hận tại sao bản thân mình nhất thời "thiếu suy nghĩ", kết hôn với cha của Khương Hàn Tô, bất chấp sự phản đôi của cha mẹ mình.
Trong khoảng thời gian đó, cha mẹ của bà đều là người thành phố, gia cảnh cũng coi như giàu có. Ở nông thôn rất nhiều người đều không có bột mì để ăn, còn nhà bà ngày ngày đều có bột mì. Hơn nữa, tất cả anh em trong nhà đều học hết cấp 2, họ cứ học mãi đến khi không muốn học nữa thì thôi. Mà khi đó thành tích học tập của bà rất giỏi, mỗi lần kiểm tra đều nằm trong số những người giỏi, rất có hi vọng thi lên đại học vào thời đại đó.
Nhưng cũng bởi vì vào năm cấp 2 gặp phải cha của Khương Hàn Tô là Khương Thu Dương. Và vì đối phương đẹp trai, biết cách nói chuyện, nói những lời ngọt ngào mà ít ai nói được đã khiến cho Lâm Trân rất nhanh rơi vào lưới tình.
Sau khi tốt nghiệp cấp 2, cha của Khương Hàn Tô không thể tiếp tục học lên cấp 3 chỉ vì nhà ông ấy thiếu tiền, ông ấy chỉ có thể về nhà trồng trọt.
Vì Lâm Trân yêu Khương Thu Dương nên bị những lời nói đường mật làm cho mê muội đầu óc, bà quyết định bỏ học, theo Khương Thu Dương trở về thôn.
Sau đó là cuộc hôn nhân chớp nhoáng, cha mẹ Lâm Trân còn chưa kịp phản ứng, hai người đã ở trong thôn bái đường thành hôn.
Tiếp sau đó, dĩ nhiên cha mẹ Lâm Trân tức giận đoạn tuyệt quan hệ với bà, lấy thành tích của Lâm Trân vào lúc đó, cha mẹ của bà ôm rất nhiều kỳ vọng về bà.
Người khác thì cho rằng, bởi vì trong nhà không có tiền nên cô ấy mới cùng một chàng trai nghèo về quê trồng trọt, tự hủy đi tương lai của mình.
Tốt, con không phải muốn cùng chàng trai nghèo bỏ trốn sao?
Đã bỏ trốn rồi thì đừng có quay về dây, xem như chúng ta không có đứa con gái này.
Vào đầu những năm 90, đến cuối thiên niên kỷ, việc bỏ trốn trở nên phổ biến ở các vùng nông thôn.
Bởi vì vào thời đó, những người trong thôn hoàn toàn không được tự do yêu đương. Hôn nhân đều do một tay cha mẹ sắp đặt, thành hay bại tùy thuộc vào nhà bên kia có tiền hay không.
Thậm chí có rất nhiều người trước khi kết hôn đến cả đối phương là người như thế nào cũng không biết.
Chẳng hạn như vào hai mươi năm trước, trong thôn Tô Bạch có một chàng trai nghèo, cha mẹ của anh ấy cho anh ấy cưới vợ, anh ta còn rất là vui vẻ, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã có vợ rồi. Nhưng đợi đến khi ngọn nến được thắp sáng vào ban đêm, vén lên khăn cô dâu, mới phát hiện đối phương là kẻ ngốc không biết nói chuyện.
Nhưng họ đã kết hôn, sính lễ cũng đã trao, chỉ có thể bước tiếp.
Sau đó, bọn họ sinh con trai, hiện tại lớn hơn Tô Bạch một tuổi, tên là Tô Khắc Vĩ. Lúc nhỏ bị rất nhiều người cười nhạo là đứa nhỏ có một người mẹ ngốc nghếch.
Trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy nên Tô Khắc Vĩ thậm chí còn chưa học tới lớp 5. Anh ta không chịu được sự trào phùng và kỳ thị của người trong thôn nên quyết định đi ra ngoài làm việc.
Cũng bởi lý do đó, rất nhiều người muốn mối quan hệ của họ bắt đầu từ chuyện yêu đương, không muốn bị cha mẹ bắt buộc gả cho một người xa lạ nên chỉ có thể bỏ trốn.
Nhưng những người bỏ trốn này, dù trôi qua rất nhiều năm cũng không bao giờ hối hận.