Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đó là lý do vì sao Chu Bình rõ ràng là tu sĩ, nhưng tứ đại gia tộc kia lại không quá kiêng kỵ Chu gia, bởi vì họ cho rằng Chu gia sẽ không còn ai bước chân trên con đường tu hành nữa.

Mà Chu gia nội tình quá mỏng, chỉ có Chu Bình chống đỡ, nhân đinh muốn đuổi kịp mấy nhà còn không biết cần bao nhiêu năm, bọn họ chỉ cần ngồi chờ Chu Bình chết già là xong.

Nhưng nếu biết Chu Minh Hồ có thể tu hành, e rằng tứ tộc đã sớm liều lĩnh ám sát Chu Minh Hồ. Ngay cả Chu Bình, bọn họ cũng sẽ dùng mạng người để đè chết.

Còn nếu tất cả con cháu Chu Bình đều có tư chất tu hành, vậy thì không chỉ tứ tộc, mà là cả thiên hạ sẽ nhòm ngó!

Một tu sĩ nhỏ bé, con cháu lại ai nấy đều có thể tu luyện, ắt hẳn có bí mật nghịch thiên cải mệnh nào đó.

Đến lúc đó, đừng nói Chu gia, cả huyện Thanh Thủy này cũng sẽ bị cuốn vào vòng tranh đấu, từ đó tan thành tro bụi.

"Haizz."

Chu Bình thở dài, hắn từng thấy sự tàn khốc của giới tu hành, tự nhiên biết rõ hiểm họa. Nhưng không thể vì sợ mà dừng bước, có thêm một tu sĩ, tương lai gia tộc càng thêm rộng mở.

Hơn nữa, đó là hài tử của hắn, sao có thể để nó đi trước mình!

Chu Bình tâm tư nặng trĩu, chợt bên ngoài vang lên tiếng hô hoảng.

"Nhị đệ!"

Hai người Chu Bình đều đột ngột đứng dậy, bước ra ngoài, liền thấy Chu Hoành đang chạy về phía này.

Năm năm trôi qua, Chu Hoành đã phát tướng ra, càng thêm giống một lão địa chủ, uy nghiêm ngời ngời, chỉ là nơi thái dương đã lấm tấm vài sợi bạc.

Chu Bình đã hai mươi lăm, Chu Hoành đương nhiên cũng chỉ hơn ba mươi. Dù đang tuổi tráng niên, nhưng những tổn thương tích tụ từ những năm tháng cày ruộng đã sớm ăn sâu vào xương cốt, dù Chu Bình đã dùng linh khí điều dưỡng thân thể cho Chu Hoành, vẫn không tránh khỏi việc mọc vài sợi tóc bạc.

Đây cũng là nỗi bi ai của những người nông dân quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, lao khổ khiến người ta già nhanh, đương nhiên là chóng già. Mới ba bốn mươi đã trông như ông lão năm mươi, sáu mươi là chuyện thường thấy.

Chu Hoành còn coi như tốt, đã được điều dưỡng sớm nên còn chưa rõ ràng. Chu Đại Sơn lại mang trong mình đầy bệnh tật, cả người đã già yếu, suốt ngày chỉ ngồi trên ghế bập bênh trong sân, nhìn mấy đứa cháu nô đùa.

"Đại ca, có chuyện gì vậy?" Chu Bình nghi hoặc hỏi.

Chu Minh Hồ đứng bên cạnh cũng cung kính gọi: "Đại bá."

Chu Hoành trước tiên cẩn thận nhìn Chu Minh Hồ một cái, khẽ gật đầu đáp lại. Hắn đương nhiên biết bí mật Chu Minh Hồ có tư chất tu hành, nên dù Chu Minh Hồ mới năm tuổi, cũng chưa từng xem nhẹ cảm nhận của nó.

Dù sao, Minh Hồ có tư chất tu hành, Chu gia sau này nhất định do nó dẫn dắt, một mạch của mình tự nhiên thành chi thứ.

Bây giờ tranh thủ lấy lòng nó, sau này một mạch của mình cũng không đến nỗi quá kém.

"Lưu Tu, tên hậu nhân tòng quân của Lưu gia, đã trở về!" Chu Hoành nhỏ giọng nói.

Đôi mắt Chu Bình đột nhiên ngưng lại, năm năm nay hắn dùng thân phận thôn trưởng không ngừng chèn ép bốn nhà, nhưng bốn nhà kia như lươn trạch, hắn không tài nào nắm bắt được.

Thêm nữa, bốn nhà đều có chỗ dựa, chỉ có thể giằng co như vậy.

Chu Bình hỏi: "Hắn trở về với thân phận gì?"

"Nghe nói là Thập phu trưởng, có chút quân công." Chu Hoành nói: "Hình như vì cứu người trên chiến trường mà bị gãy chân, nên phải về quê dưỡng lão."

"Vậy Lưu Vũ thì sao? Có về cùng không?"

Hắn đã muốn tiêu diệt tứ đại tộc, tự nhiên phải thăm dò tình hình của bốn nhà. Trong đó, Vương gia và Tôn gia có người trong tộc làm sai lại ở huyện, tuy không có phẩm hàm, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng trong nha môn. Còn Tiền gia rất quen thuộc núi rừng, buôn bán lâm sản lại giao hảo với các thương hiệu trong huyện, thậm chí còn kết giao được với một lão tu sĩ trong đó. Chỉ có Lưu gia là yếu thế nhất trong bốn nhà, không có quan lại che chở, cũng không có đường lui nào khác, chỉ có hai ba trăm mẫu ruộng.

Nhưng Chu Bình lại kiêng kỵ Lưu gia nhất, chỉ vì cái khí phách và sự tàn nhẫn của Lưu gia.

Bốn năm trước, Lưu Minh đến phủ Nam Dương thi Hương, thi ba năm không đỗ, nhưng cả nhà Lưu gia vẫn dốc lòng cung phụng.

Phải biết, để cung cấp cho một người bỏ việc đồng áng đi học, chi phí bút mực giấy nghiên, ăn mặc đi lại, ít nhất cũng phải cần mấy miệng ăn dè sẻn mới đủ. Huống chi còn thi tận ba năm!

Rồi Lưu Tu được quý nhân thưởng thức trong quân, Lưu gia cũng không tiếc tiền bạc, nhân lực để ủng hộ. Lưu Phong bôn ba trong giới giang hồ ở huyện Thanh Thủy, Lưu gia cũng âm thầm chống lưng…

Những việc này khiến Lưu gia năm năm qua chẳng những không tích lũy được gì, ngược lại còn phải bán bớt ruộng đất, có dấu hiệu suy sụp.

Nhưng Chu Bình biết, chỉ cần Lưu gia có một con đường thông suốt, lập tức sẽ bay lên, hóa thành sói dữ nuốt chửng bọn họ!

Chu Hoành lắc đầu: "Chỉ có một mình Lưu Tu, không một người nào khác của Lưu gia trở về."

Lòng Chu Bình chùng xuống, hắn thà Lưu Tu mang thân phận Bách phu trưởng dẫn tộc nhân về, còn hơn thấy cảnh tượng này.

Nếu Lưu Tu được quý nhân trong quân coi trọng, dù có bị thương trở về cũng không thể chỉ có thân phận này.

Nhưng giờ hắn chỉ là một Thập phu trưởng, rất có thể hắn đã từ chối mọi ân thưởng, chỉ để Lưu Vũ và những người khác có thể đứng vững trong quân!

"Ta là thôn trưởng, quân nhân xuất ngũ trở về, đương nhiên phải ra đón." Chu Bình khẽ nói.

"Đại ca, huynh giờ là người nắm quyền trong nhà, cùng ta đi xem cũng là thể hiện thành ý của chúng ta."

Chu Bình tin vào chiến thuật nhất kích tất sát, nếu không nắm chắc phần thắng, tuyệt đối không ra tay.

Cho nên năm năm qua, nhà họ Chu luôn chăm chỉ làm ăn, sống khiêm tốn, giữ mối quan hệ hòa hảo với bốn nhà. Ngay cả khi nhà họ Lưu bán đất, họ cũng chỉ mua một phần nhỏ với giá bình thường.

Dù sao đợi Minh Hồ lớn lên, nhà mình tự khắc sẽ phất lên thôi.

Ngược lại, ba nhà kia thừa lúc nhà họ Lưu gặp khó khăn, không ít kẻ đã "thừa nước đục thả câu", liên tục ép giá đất, khiến nhà họ Lưu tổn thất nặng nề.