Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tiền gia.
"Chết tiệt!"
Tiền Nguyên Thanh giận dữ vớ lấy roi ngựa, điên cuồng quất xuống bàn ghế trong sảnh. Người nhà họ Tiền xung quanh mặt xám như tro, cúi gằm đầu.
Mấy hôm trước, Bạch thị thương đội làm ăn với một thương đội lớn khác ở phủ thành, mọi chuyện đều đã thỏa thuận xong xuôi. Tổng cộng một vạn tám ngàn thạch lương thực cùng các loại hàng hóa, theo Lạc Xuyên hà xuôi về phía bắc đến phủ Nam Dương.
Lạc Xuyên hà là một con sông lớn ở phủ Nam Dương, sông rộng nước êm, vô số thuyền buôn qua lại, chưa từng xảy ra vụ cướp bóc quy mô lớn nào.
Hơn nữa, Bạch thị thương đội luôn làm ăn cẩn trọng, chưa từng xảy ra sự cố.
Chính vì sự chắc chắn đó, Tiền gia mới dám vay tiền mua liền ba ngàn thạch lương thực, mong kiếm được một món hời lớn theo Bạch thị. Chỉ cần lần này thành công, Bạch thị thương đội sẽ nhờ vào việc có quan hệ với phủ thành mà phất lên, Tiền gia cũng được hưởng lợi lớn từ đó.
Địa vị của Tiền gia trong Bạch thị thương đội càng cao, tương lai càng rộng mở tốt đẹp.
Nhưng ai ngờ, trước giờ Bạch thị thương đội chưa từng xảy ra chuyện gì, lần này lại gặp đại họa!
"Ba ngàn thạch, dù bán cả Tiền gia cũng không kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy!"
"Bạch gia chẳng phải đã phái hai vị tiên sư, còn bao nhiêu cao thủ, sao lại để bọn thủy tặc cướp sạch?"
Tiền Nguyên Thanh nhìn bài vị tổ tông đặt ngay giữa chính đường, khí huyết trào ngược, trước mắt tối sầm, cả người ngã ngửa ra sau.
"Tộc trưởng!"
Người nhà họ Tiền xung quanh hốt hoảng chạy tới, vội vàng đỡ Tiền Nguyên Thanh ngồi lại ghế.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Một người phụ nữ khóc nấc lên.
Tiền gia mua nhiều lương thực như vậy, nợ chồng chất, nếu không trả nổi, đàn ông e là bị bán đi làm nô lệ, nữ quyến thì bị đẩy vào kỹ viện làm gái.
"Ta không muốn bị bán vào kỹ viện!"
"Phụ thân nha, người mau tỉnh lại đi!"
"Hết rồi, mọi thứ tiêu tan hết rồi, tranh thủ lúc bọn đòi nợ chưa đến, chúng ta trốn thôi!"
Một đám người vây quanh Tiền Nguyên Thanh khóc lóc thảm thiết, làm hắn ta tỉnh lại.
Hắn ta ngồi bệt xuống ghế, nhìn quanh những người trong tộc, lòng tràn ngập bi thương.
Tiền gia của hắn sao toàn những kẻ tầm thường thế này!
Tiền Nguyên Thanh cười nhạo: "Trốn? Trốn đi đâu?"
"Căn cơ của Tiền gia ta ở đây, trốn đi đâu được nữa? Chẳng lẽ đi làm lưu dân, làm thảo khấu, rồi bị quan phủ bắt sao?"
Từng lời như sấm sét giáng xuống, khiến người Tiền gia tuyệt vọng, lặng ngắt như tờ.
"Sự đã đến nước này, hết phương cứu chữa rồi." Tiền Nguyên Thanh thở dài, như trút hơi thở cuối cùng: "Chỉ còn cách bán đất thôi."
Tiền gia có hai trăm mười ba mẫu ruộng, mỗi mẫu trung bình thu được năm thạch thóc mỗi năm. Trừ chi phí sinh hoạt và thuế má nặng nề, mỗi năm cũng tích lũy được khoảng hai trăm thạch.
Nhưng món nợ ba nghìn thạch, dù Tiền gia dốc hết số thóc tích trữ bao năm nay cũng vẫn thiếu tận một nghìn bảy trăm thạch.
Trong lòng hắn hối hận khôn nguôi, lần này do hắn quá nóng vội, bị lợi ích che mờ mắt, đem cơ nghiệp mấy chục năm của Tiền gia ra đánh cược.
Nhưng trách ai được, cả nhà không một ai có tầm nhìn xa, toàn lũ thiển cận cả, chẳng ai can ngăn, để hắn gây ra lỗi lầm tày trời này.
Đúng là "già không nên nết, ăn hại đục khoét", Tiền Nguyên Thanh chính là một lão già như vậy.
Hắn ta quản lý Tiền gia rất tốt, dù bị mấy nhà khác ngấm ngầm chèn ép, đều dễ dàng hóa giải, việc làm ăn ngày càng phát đạt.
Nhưng hắn ta có một khuyết điểm chết người, đó là quá nóng vội. Dù biết trên đời không có chuyện gì chắc chắn, nhưng vì muốn Tiền gia phát triển, vì đứng vững ở trong thương đội của Bạch thị, vì lợi nhuận khổng lồ, hắn ta vẫn quyết định mạo hiểm, mua tới ba ngàn thạch lương.
Nếu thành công, Tiền gia sẽ thu về lợi nhuận lớn hàng trăm lượng, còn có thể bước ra khỏi Bạch Khê thôn, từ đó đổi vận.
Nhưng tiếc là, chuyện này thất bại, còn gánh thêm một khoản nợ khổng lồ.
Hắn ta nhìn bài vị tổ tiên, miệng lắp bắp không nên lời.
Năm xưa, phụ thân của hắn ta cùng mấy nhà hợp sức tiêu diệt Lý gia, trải qua ba đời dốc sức gây dựng mới có được cơ nghiệp Tiền gia, hôm nay lại sắp bị hủy trong tay hắn ta.
"Đi báo cho bốn nhà còn lại, nói nhà ta muốn bán đất."
Tiền Nguyên Thanh vẫy tay gọi cháu trai, cả người lập tức già đi cả chục tuổi.
...
Chu Bình dẫn theo đại ca và một tiểu đồng đến ngồi ở nhà chính Tiền gia, trong lòng mừng rỡ khôn xiết.
Trong năm năm qua, hắn dốc hết tâm huyết, vừa lên núi tìm hàng, vừa cho thuê ruộng thu tô, mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ phát triển của mấy nhà kia, dồn hết hy vọng tiêu diệt bốn nhà lên người Minh Hồ. Ai ngờ Tiền gia lại tự mình chuốc lấy diệt vong.
Ngồi đối diện Chu Bình là Lưu Toàn và Lưu Minh vừa trở về, xung quanh hai chiếc ghế còn lại cũng có vài bóng người. Một là tộc trưởng Vương gia, người kia là tộc trưởng Tôn gia.
Tiền Nguyên Thanh nhìn những ánh mắt như sói đói xung quanh, lòng càng thêm bi ai.
"Hôm nay mời các vị đến đây là vì việc làm ăn của ta gặp chút sự cố, nên muốn bán ruộng đất cho các vị."