Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.

Chu Bình kéo Chu Minh Hồ vào một quán trà nghỉ chân, phía xa là huyện nha.

Lúc này, huyện nha cũng giới nghiêm, bốn phía nha dịch canh phòng cẩn mật. Bên ngoài, vô số dân đen vây kín như nêm, ngẩng đầu lên đầy hy vọng.

Huyện thí là cửa ải đầu tiên trên con đường khoa cử, chỉ khi đỗ huyện thí, có được thân phận đồng sinh mới đủ tư cách tham gia các kỳ thi phía sau.

Với nhiều gia đình nghèo khó cho con ăn học, đỗ đồng sinh đã là niềm mơ ước lớn lao.

Dù sao, đồng sinh cũng là một thân phận được triều đình công nhận. Thậm chí ở những vùng quê hẻo lánh, thầy đồ dạy vỡ lòng ở các trường tư thục cũng chỉ là một lão đồng sinh mà thôi.

Sau huyện thí là phủ thí và viện thí, chỉ khi vượt qua cả ba kỳ thi mới có thể có được danh phận tú tài, được miễn giảm một phần thuế, hưởng một số đặc quyền nhất định.

Qua viện thí là đến hương thí, đỗ hương thí sẽ thành cử nhân. Ở nhiều huyện nha, trừ huyện thái gia phải xuất thân tiến sĩ, các quan lại còn lại đều có thể do cử nhân địa phương đảm nhiệm.

Giống như Lâm chủ bộ, cũng chỉ là một lão cử nhân mà thôi.

Nhưng chính những bậc thềm này đã ngăn cản đại đa số người đọc sách trong thiên hạ, trong số đó, người có thể trở thành tú tài đã là ngàn dặm chọn một, huống chi là cử nhân, tiến sĩ.

Như kỳ thi huyện nhỏ bé này, cuối cùng người được đề tên chỉ có hơn mười người, ấy là vì học sinh huyện Thanh Thủy có hơn hai ngàn người.

Nhưng Chu Bình không lo lắng Chu Trường Hà sẽ trượt. Đương nhiên, đó không phải vì tin tưởng vào học vấn của Chu Trường Hà, mà là vì lời hứa của Lâm Nhược Hà.

Một thằng nhóc đồng sinh, chẳng quyền, chẳng lợi, chỉ là một cái danh hão, Lâm Nhược Hà đương nhiên có thể dễ dàng làm được.

Đây cũng là bí mật ngầm hiểu giữa đám quan lại, quan quan tương hộ, khiến con cái nhà quan gần như đều là đồng sinh, người giỏi giang thì tú tài, cử nhân. Dù con cái họ là loại rượu sâu cơm nát, cũng phải kiếm cho được chút công danh, vì chỉ có vậy mới dễ bề thừa kế vị trí của họ.

Mà Chu Trường Hà hiện tại cũng là một kẻ hưởng lợi trong đó, tự nhiên là hòa quang đồng trần.

Nhìn dòng người cuồn cuộn bên ngoài, vô số người thấp thỏm mong chờ, Chu Bình chỉ khẽ lắc đầu. Cuối cùng, không biết bao nhiêu người sẽ thất vọng, cả đời vùi đầu vào ruộng đồng.

Mỗi năm chỉ chọn một phần trăm số người dự thi, mà số này còn phải ưu tiên con cháu quan lại, rồi đến các nhà địa chủ giàu có, cuối cùng mới đến lượt con cái dân thường.

Nói cách khác, con nhà bình dân muốn thi đậu đồng sinh, phải giỏi giang hơn người, nếu không rất khó thành công.

Đương nhiên, chỉ có ở kỳ thi huyện, thi phủ mới có chuyện làm mưa làm gió như vậy, dù sao đồng sinh chỉ là một cái danh, một cái tư cách. Đến kỳ thi viện, đám quan lại kia sẽ không dám giở trò. Bởi lẽ, tú tài đã có đặc quyền nhất định, không phải nộp thuế, gặp quan không lạy, lại còn được miễn trừ lao dịch cho bản thân và hai người thân thích.

Nếu chúng dám gian lận trong kỳ thi tú tài, triều đình nhất định sẽ trừng trị thẳng tay.

"Phụ thân, còn phải đợi bao lâu nữa nha?" Chu Minh Hồ hỏi.

Chu Bình xoa đầu Chu Minh Hồ, dịu giọng nói: "Sắp rồi, sắp rồi."

Chỉ cần Chu Trường Hà thi xong kỳ thi huyện, Chu Bình sẽ đưa cả hai về Bạch Khê thôn.

Chu Trường Hà dù có đủ tư cách thi phủ thì cũng khả năng cao là sẽ không đỗ. Lưu Minh thi bao nhiêu năm còn chưa qua được đó thôi.

Vả lại, Chu Trường Hà tuổi còn nhỏ, Chu Bình không yên tâm cho hắn đến phủ thành xa xôi học hành. Chi bằng mời thầy đồ về nhà dạy, tiện thể dạy luôn cả Chu Minh Hồ và Chu Trường Khê.

Chu Bình cũng không mong Chu Trường Hà đỗ đạt làm quan, chỉ mong con cháu đều biết chữ là tốt rồi. Dù sao, mình có thể tăng thiên tư cho hậu duệ, chỉ cần phát triển ổn định, sớm muộn gì nhà mình cũng thành tiên tộc, cần gì công danh lập thân.

"Ra rồi! Ra rồi!"

Đột nhiên, phía dưới vang lên tiếng la hét ồn ào, vô số người đổ xô về phía huyện nha.

"Cháu ta đâu rồi? Sao chưa thấy ra?" Một ông lão ngơ ngác nhìn quanh, bị dòng người xô đẩy xiêu vẹo.

Một người nông dân đứng trên cao hô lớn: "Vũ nhi, phụ thân ở đây!"

Từ xa, một thiếu niên chất phác nghe thấy tiếng gọi, mừng rỡ chạy về phía người nông dân.

"Hài nhi, thi cử thế nào rồi?"

Một bà lão cầm quạt mo, cẩn thận quạt cho chàng thư sinh trẻ tuổi, nhưng lại bị hắn ta bực bội đẩy ra.

"Đừng quạt nữa, ta thi trượt rồi!"

Bà lão như bị sét đánh ngang tai, cả người ngây dại, những người xung quanh đều nhìn bà với ánh mắt thương xót.

Bao năm gian khổ nuôi con ăn học, cuối cùng vẫn thi trượt, biết bao mồ hôi, nước mắt đã đổ xuống.

Rất lâu sau, bà lão mới nguôi ngoai nỗi buồn, nhìn con trai, môi mấp máy, nhưng không thốt nên lời.

"Hài tử a, trượt rồi thì năm sau thi lại, ta đã hầm canh nấm ngươi thích nhất, về nhà thôi."

Tên thư sinh hối hận vì vừa đẩy mẫu thân, vội nắm lấy tay bà, chậm rãi bước về phía nhà.

Trong đám đông, có người vui mừng, kẻ ưu sầu.

Người tự tin đắc ý, kẻ cúi đầu, chẳng dám nhìn người thân...

Chu Trường Hà và Lâm Chiêu Hoà cùng bước ra, hai người khác biệt một trời một vực. Một người là công tử phóng khoáng, một người như ông lão trầm mặc.

"Trường Hà, thi xong rồi, đi chơi không?" Lâm Chiêu Hoà hỏi: "Đằng nào cũng đậu đồng sinh, đi xả hơi đi."

"Chiêu Hòa, ta không đi, người nhà còn đợi." Chu Trường Hà chậm rãi đáp.

Hắn từng theo Lâm Chiêu Hoà một lần, nhưng thấy đám công tử ăn chơi trác táng, không quen nên thôi.

Nghe nói bọn họ còn đặt cho hắn biệt danh là nhà quê để chế giễu.

Vì vậy, sau lần đó thì Chu Trường Hà không đi cùng Lâm Chiêu Hoà nữa.

"Vậy thôi." Lâm Chiêu Hoà tiếc nuối nói, rồi dẫn gia đinh Lâm gia quay đi, sắc mặt chợt biến đổi.

"Đúng là lũ nhà quê chân lấm tay bùn, không biết lão già bảo mình giao hảo với hắn làm gì? Mấy nhà như nhà họ Chu thiếu gì ở cái huyện này?"

Đúng là cha nào con nấy, Lâm Chiêu Hòa đương nhiên không hiền lành như vẻ bề ngoài.

Tuy bất mãn với việc Lâm Nhược Hà bảo hắn giao hảo với Chu Trường Hà, nhưng Lâm Chiêu Hòa vẫn làm theo răm rắp.

Thậm chí trong lòng Chu Trường Hà, Lâm Chiêu Hòa là một người đại ca thân thiện, tốt bụng, nào ngờ trong lòng hắn lại thâm độc đến vậy.

"Trường Hà."

Chu Trường Hà quay đầu lại, thấy Chu Bình dẫn Minh Hồ đi tới, vội cung kính chào.

"Thúc phụ."

Chu Bình khẽ gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lâm Chiêu Hòa rời đi. Vừa rồi ở trà lâu hắn không nhìn rõ, nhưng cũng biết tên nhóc kia không hề hiền lành như vẻ ngoài.

Quả là hổ phụ sinh hổ tử.

"Thúc phụ, Chiêu Hòa ca sao vậy nha?" Chu Trường Hà nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, sau này giao tiếp với nó cứ cẩn thận vẫn hơn." Chu Bình nói: "Kết quả thi huyện bao giờ có?"

"Ba ngày nữa, nhưng Chiêu Hòa ca đã đưa phù bài đồng sinh cho ta rồi." Chu Trường Hà nói, lén lút hé ra một góc của vật gì đó từ trong tay áo, rồi lại vội nhét vào.

Dù việc con em quan lại thi đậu đồng sinh đã là bí mật có thể ngầm hiểu, nhưng người ta vẫn ít khoe khoang, chuyện này dù sao cũng dễ gây mọi người phẫn nộ.

"Vậy ngươi có tự tin thi đỗ kỳ thi phủ không?"

Chu Trường Hà lắc đầu, tự biết trình độ của mình còn kém xa.

Chu Bình gật đầu, nói: "Vậy chúng ta về nhà thôi, về nhà ta sẽ mời thầy về dạy các ngươi học hành."

Hắn rời Bạch Khê thôn đã mấy ngày, dù hai nhà Vương Tôn chắc sẽ không dám làm gì, nhưng vẫn có chút bất an.

Nghĩ đến đứa con vừa chào đời, đến giờ hắn còn chưa được gặp mặt.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

"Hoan hô, về nhà thôi!" Chu Minh Hồ mừng rỡ nhảy cẫng lên, mấy ngày nay hắn không biết đã nhớ đến mẫu thân bao nhiêu lần.

"Minh Hồ, ta còn có chuyện này muốn nói."

"Ngươi đã làm đại ca rồi, sau này phải bảo vệ đệ đệ thật tốt đấy."

"Tốt nha, ta là đại ca, sau này ta nhất định sẽ bảo vệ đệ đệ thật tốt!"