Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đêm đó, Chu Bình chạy đến một ngọn núi nhỏ gần đó, vận chuyển hô hấp pháp để hấp thu thiên địa chi khí, cuối cùng cũng khôi phục được một tia linh khí. Nhưng dù sao nơi này linh khí quá mức mỏng manh, việc khôi phục thật sự quá chậm. Cũng may hắn chỉ có thể chứa được chín sợi linh khí, nếu không chỉ riêng việc khôi phục linh khí thôi cũng mất đến ba năm ngày đêm.

Hắn cũng tiện thể kiểm tra thiên phú của người nhà, dù sao nếu có thiên phú, dù tuổi đã cao, cũng có thể dẫn khí nuôi dưỡng thân thể, giúp kéo dài tuổi thọ, tránh được bệnh tật.

Nhưng đáng tiếc, ngay cả Chu Trường Hà là người có khả năng nhất, linh quang trên đỉnh đầu cũng chỉ hiện ra nửa tấc, còn kém xa ngưỡng cửa một tấc để bước vào con đường tu hành, cả đời vô duyên với tiên lộ. Những người khác thì càng tệ, chỉ có một chút linh quang yếu ớt mà thôi.

"Tiên duyên khó cầu a." Chu Bình khẽ thở dài.

Hắn cũng từng thử dùng Đinh Hỏa để tăng thiên phú cho người khác, nhưng tất cả đều vô hiệu, dường như thứ này chỉ có tác dụng với bản thân. Hôm nay hắn không cam tâm thử lại lần nữa, Đinh Hỏa vẫn không hề thay đổi, không tăng cũng không giảm.

Ngày hôm sau, trước cửa nhà Chu gia có tiếng người ồn ào náo nhiệt, tất cả chen chúc xung quanh, đen nghịt một đám. Chu Hoành đứng phía trước, một mình hắn giữ cửa, ngăn cản tất cả mọi người ở bên ngoài.

"Đừng chen lấn! Sáng sớm ra làm cái gì mà ồn ào thế không biết."

"Nhà các ngươi định mua đất thật hả?" Một lão già tóc bạc phơ, quần áo rách rưới hỏi lớn. Nhà lão có hơn chục mẫu ruộng, nhưng hai con trai đều đã chết trên núi, một mình lão không kham nổi, đành bỏ hoang. Lão không muốn bán rẻ cho mấy nhà giàu, nên giờ rất mong tin Chu gia là thật.

"Đệ đệ ta là tiên sư, lẽ nào lại lừa các ngươi?" Chu Hoành quát lớn, chẳng hề bối rối.

Tối qua, Chu Bình đã lấy ra mấy chục thỏi vàng óng ánh cho họ xem, tất cả cộng lại nặng đến mấy cân.

Lão già nghe vậy, mặt mày hớn hở, người đẩy ta chen lên phía trước, sợ chậm chân thì Chu gia hết tiền mất.

Những người khác cũng không chịu kém cạnh, điên cuồng chen lấn. Nhà ai cũng nghèo rớt mồng tơi, nay có người chịu mua ruộng với giá cao, dại gì mà bỏ lỡ. Bán cho mấy nhà giàu kia thì chỉ có nước mất trắng, ruộng tốt cũng bị ép thành ruộng xấu mà thôi.

Xa xa, dưới mái hiên có mấy bóng người đứng, dõi mắt về phía nhà Chu gia.

"Đại gia, cứ trơ mắt nhìn nhà họ Chu mua ruộng như thế này sao?" Một gã đàn ông bên cạnh Lưu Toàn không nhịn được lên tiếng.

"Đầu óc ngươi úng nước à? Chu Nhị Lang đã muốn hóa giải thù hằn, lại chẳng chiếm đất của chúng ta, việc gì phải đối đầu với hắn?" Lưu Toàn bực dọc đáp, đúng là gia tộc lớn, kiểu gì cũng có kẻ đầu óc không thông.

Nhưng gã không nói rằng, nếu nhà họ Chu có dấu hiệu suy yếu, gã sẽ lập tức trở mặt, đâm cho một nhát chí mạng.

Ở phía bên kia, người của ba nhà Tiền, Vương, Tôn cũng đang theo dõi động tĩnh của nhà họ Chu.

Tộc trưởng Tiền gia, Tiền Nguyên Thanh là một lão già đầu béo tai to, nếu không phải đôi mắt híp thành một đường thỉnh thoảng lóe lên tia sắc bén, người ta đã tưởng lão là kẻ tầm thường vô dụng.

"Tộc trưởng, sau này chúng ta đối phó với nhà họ Chu thế nào?" Một tộc nhân trẻ tuổi bên cạnh hỏi.

Tiền Nguyên Thanh nhìn Chu Hoành đang tất bật ngược xuôi, nói: "Chờ, nhà họ Chu gốc gác mỏng, Chu Nhị Lang lại không đắc đạo, sống hơn được chúng ta mấy năm là cùng, dù có hưng thịnh một thời thì sao."

"Đợi thế nào được ạ? Lỡ bọn chúng càng ngày càng mạnh thì sao?" Tộc nhân trẻ tuổi lo lắng nói.

"Nhà hắn có mỗi hai thằng đàn ông, cho hắn thêm mấy chục năm nữa, liệu có đông tộc nhân bằng chúng ta không?" Tiền Nguyên Thanh thao thao bất tuyệt, nói thêm: "Đợi đến khi Chu Nhị Lang già yếu, Chu gia tự khắc suy tàn."

"Nhưng nhỡ hắn đắc đạo thì sao?" Tên tộc nhân trẻ tuổi vẫn tiếp tục vặn hỏi: "Nghe nói, tiên sư đắc đạo sống ít cũng cả trăm năm, chẳng lẽ chúng ta chịu Chu gia đè đầu cưỡi cổ cả trăm năm à?"

"Khả năng đó nhỏ đến đáng thương, nếu hắn có hy vọng đột phá thật, đã chẳng về cái thôn nhỏ này làm gì." Tiền Nguyên Thanh cười khẩy: "Mấy gã tiên sư ở huyện ấy, chẳng phải hết hy vọng đột phá mới về đây sao. Mười mấy năm rồi, giờ thì sao, chẳng phải đều thoi thóp cả rồi à, ngươi thấy ai đột phá chưa?"

"Hắn mạnh mặc hắn, gió mát lướt qua đồi mà thôi."

"Vậy sao mấy nhà không hợp sức giết hắn đi, để chúng ta khỏi bị Chu gia đè đầu?"

Tên tộc nhân trẻ tuổi vừa dứt lời, sắc mặt Tiền Nguyên Thanh liền biến đổi.

"Ngươi đúng là ngu xuẩn!"

"Hắn chưa đắc đạo, không có nghĩa là không có thủ đoạn, hôm qua Lưu gia có mấy người bị hắn đánh trọng thương chỉ trong một nháy mắt đấy, ngươi có bản lĩnh đó không?"

"Nhưng nghe nói tiên sư chưa đắc đạo cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu." Người kia cãi lại.

Tiền Nguyên Thanh cười nhạo: "Đúng là chẳng mạnh hơn bao nhiêu, nhưng vẫn hơn đám phàm nhân chúng ta. Nếu thật sự đánh một trận, ngươi muốn bỏ ra mấy mạng người? Mười hay hai mươi?"

"Nếu hắn phát điên, lôi một nhà xuống mồ chôn cùng, chẳng phải uổng công làm lợi cho kẻ khác?"

"Nhà họ Tiền ta chỉ có mấy chục miệng ăn, ngươi muốn chôn hết cả sao?"

"Ta cảnh cáo ngươi, còn dám ăn nói lung tung, ta đích thân tiễn ngươi lên đường, đừng có liên lụy đến ta."

Chính vì có Chu Bình, đám nhà giàu này mới kiêng dè, sợ dồn ép quá đáng sẽ bị hắn kéo xuống nước. May mà tuổi thọ của tu sĩ Khải Linh cảnh cũng giống như phàm nhân, chỉ là sống lâu hơn chút đỉnh.

Đợi Chu Bình chết, số người nhà họ Chu có hơn được mấy nhà bọn họ không? Hơn nữa, nhà bọn họ đông người, sau này sinh sôi nảy nở càng nhiều, đến lúc đó học hành luyện võ. Nhỡ đâu sau này có người làm quan lớn hay có ai có thể trở thành tu sĩ, còn sợ hắn làm gì.

Gia tộc càng lớn, càng không dám mạo hiểm.