Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kim Tiểu Xuyên không chỉ kinh ngạc trước việc các tông môn thu phí, mà còn thấy kỳ lạ vì sao Lôi Vân Tông lại thu phí cao hơn hẳn so với các tông môn khác.
Chưa kịp hỏi, hắn nghe thấy hai thanh niên bên cạnh đang trò chuyện:
- Phượng Khánh Phủ đãi ngộ đệ tử rất tốt, hàng năm còn có cơ hội tham gia học tập tại tông môn, không giống như các tiểu môn phái ở Hoa Dương Thành, chỉ lấy tiền rồi đưa cho một bản phá công pháp liền xong việc.
Người kia phản bác:
- Tuy Lôi Vân Tông cho phép đệ tử tham gia học tập tại tông môn hàng năm, nhưng bọn hắn lại thu thêm một khoản phí khác.
Người trước nói tiếp:
- Lôi Vân Tông lớn như vậy, môn hạ cao thủ đông đảo, thu phí cao cũng là điều dễ hiểu. Còn nhìn những tiểu tông môn ở Hoa Dương Thành này đi, học mãi học mãi mà chẳng mấy ai tu đến Khai Mạch cảnh tam trọng.
- Ha ha, Khai Mạch cảnh tam trọng? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi, với tài nghệ của ngươi, có thể đạt được Khai Mạch cảnh nhị trọng là may mắn lắm rồi.
- Đúng là vậy, nếu ta có thể vào Lôi Vân Tông, ít nhất cũng có thể tu luyện đến Khai Mạch cảnh tam trọng, may mắn hơn nữa thì có thể đạt đến Khai Mạch cảnh tứ trọng, ngũ trọng.
- Nói thì hay lắm, nhưng ngươi có 5000 lượng bạc không?
- Đừng nói 5000 lượng, hiện tại ta còn không có nổi 1000 lượng.
Hai thanh niên thở dài rồi rời đi, vẻ mặt tiếc nuối.
Kim Tiểu Xuyên như chợt hiểu ra điều gì đó.
Hắn tiếp tục đi dạo quanh các gian hàng khác và nhận thấy tình hình tương tự.
Qua những cuộc trò chuyện của những người xung quanh, hắn dần hiểu ra rằng, mỗi năm ở Hoa Dương Thành đều có một khoảng thời gian nửa tháng để các tông môn chiêu thu đệ tử.
Hôm nay chính là ngày thứ tám của thời gian tuyển chọn đó.
Tuy nhiên, cách thức tuyển chọn đệ tử ở đây lại khác xa so với những gì hắn từng đọc trong tiểu thuyết.
Trong những tiểu thuyết đó, để vào tông môn thường phải tiến hành kiểm tra đo lường thiên phú. Sau đó, tu sĩ sẽ được phân vào các cấp bậc khác nhau như đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn.
Nhưng ở đây, tình hình lại hoàn toàn khác.
Chỉ cần có đủ tiền, ngươi có thể trở thành đệ tử tông môn, dĩ nhiên là chỉ có thể là đệ tử ký danh hoặc đệ tử ngoại môn.
Cuối cùng thì là ký danh hay ngoại môn, chẳng liên quan gì đến tư chất, quan trọng là ngươi có đủ bạc hay không. Tư chất kém hay tốt cũng chẳng liên quan, bạc mới là tất cả.
Hắn tận mắt chứng kiến một thiếu niên hỏi về việc gia nhập tông môn. Sau khi đưa 588 lượng bạc, một quản sự lập tức đóng dấu lên một tấm giấy chứng nhận.
Trên giấy chứng nhận, mấy chữ vàng óng ánh: "Vấn Tông đệ tử ngoại môn!".
Sau đó, quản sự còn đưa cho thiếu niên một chiếc ba lô và hai quyển công pháp.
Thiếu niên ấy ra về với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Kim Tiểu Xuyên vô cùng ngạc nhiên. Hóa ra gia nhập tông môn đơn giản đến vậy sao? Thế giới tu chân này thật khác xa so với những gì hắn tưởng tượng.
Với cách thức chiêu thu đệ tử như thế này thì rõ ràng hắn không có cơ hội rồi. Lý do rất đơn giản: hắn không có tiền.
Nhưng tại sao các tông môn lại không tuyển đệ tử nội môn nhỉ?
Trong lúc suy nghĩ, hắn nghe thấy một thanh niên mập mạp trước gian hàng lớn tiếng hỏi:
- Không được, ta muốn vào nội môn. Các ngươi nói xem cần bao nhiêu tiền?
Người quản sự đáp:
- Sở thiếu gia, ngài đừng khó dễ chúng ta. Nội môn không phải chỗ muốn vào là vào được. Hay là ngài qua Lôi Vân Tông thử xem?
- Hừ, ta mới từ Lôi Vân Tông về. Bọn hắn chẳng quan tâm ta.
Sở thiếu gia nói một cách đầy tự tin.
- Đúng rồi, ngươi không có tiền thì người ta cũng không cần ngươi, chúng ta càng không cần.
- Ngươi yên tâm, ta chỉ là chưa đưa tiền thôi, sau này sẽ bổ sung.
- Ha ha, Sở thiếu gia, ai cũng biết ngài không có tiền. Hơn nữa, muốn vào nội môn không chỉ cần tiền mà còn phải có thiên phú tu luyện cực cao.
Sở thiếu gia không phục, hừ lạnh nói:
- Làm sao ngươi biết ta không có thiên phú tu luyện?
- Sở thiếu gia, ngài đã đo lường tư chất năm năm liền rồi, còn cần nói gì nữa? Ở Hoa Dương Thành này, ai có tư chất tu luyện thì chúng ta đều biết cả. Không đợi chiêu sinh thì đã được các tông môn khác tuyển chọn từ trước rồi.
Sở thiếu gia bớt hung hăng hơn:
- Vậy nếu ta không vào nội môn, vậy nếu ta gia nhập ngoại môn của các ngươi thì có được đi tu luyện ở tông môn không?
Quản sự mặt mày khó coi:
- Sở thiếu gia, ngài đừng làm khó ta. Ai cũng biết ngài bị Sở lão gia đuổi khỏi nhà. Ngài vào đây chỉ muốn tìm chỗ ăn chốn ở miễn phí thôi.
Sở thiếu gia mặt đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn:
- Thôi được rồi, tông môn của các ngươi, ta cũng chẳng thèm vào.
Nói xong, hắn lắc lư người rồi bỏ đi.
Kim Tiểu Xuyên nhìn người thanh niên mập mạp ấy. Tuy mới chỉ khoảng 17, 18 tuổi nhưng hắn ta lại nặng tới 248 cân. Đi đường còn lắc lư, trông thật buồn cười.
Thế nhưng, hắn nhanh chóng nhận ra một điều. Các tông môn này không phải không chiêu thu đệ tử nội môn, mà là bọn hắn quá hiểu rõ tình hình Hoa Dương Thành. Nắm rõ con nhà ai có thiên phú tu luyện, nên cũng chẳng cần thiết phải đợi đến lúc này mới chiêu thu.
Những quầy hàng của các tông môn trên quảng trường, nơi bọn hắn nói là chiêu thu đệ tử ký danh và ngoại môn, thực chất chỉ là cái cớ để thu tiền.
Nghĩ đến điều này, Kim Tiểu Xuyên mất hết hứng thú. Vào ngoại môn chẳng khác nào bỏ một số tiền lớn để mua bộ giáo trình, rồi được cấp một thẻ học sinh. Nếu may mắn, cả đời có thể tu luyện đến Khai Mạch cảnh nhị trọng, còn nếu không may thì có khi cả Khai Mạch cảnh nhất trọng cũng không đạt được.
Không trách gì mà có nhiều người tu luyện đến vậy.
Hóa ra là mua một cái danh phận, để tiện bề giao tiếp khi gặp chuyện.
Ví dụ như khi xảy ra xung đột, một người sẽ nói mình là đệ tử ngoại môn của một tông môn nào đó, người kia sẽ ngạc nhiên rồi nói: Ồ, hóa ra chúng ta là sư huynh đệ rồi, vậy thì thôi đi.
Tất cả đều là một nhà.
Dù không phải một nhà thì cũng không sao, biết đâu đối phương lại có họ hàng với một người nào đó trong tông môn của mình.
Dĩ nhiên, vẫn có một số ít người thực sự có mộng tưởng tu tiên, muốn nỗ lực tu luyện để có một ngày đột phá, nhất phi trùng thiên, phá toái hư không.
Kim Tiểu Xuyên nhìn thấy tên mập mạp lúc nãy đang dựa vào cột đình, khiến cả đình rung lắc. Những người khác trong đình sợ hãi bỏ chạy.
- Nghe cuộc đối thoại lúc nãy thì tên mập này họ Sở, chắc là một thiếu gia nào đó bị đuổi ra khỏi nhà. Giờ hắn đang muốn tìm chỗ ăn chực.
- Nếu ta kết giao được với hắn, chờ đến khi hắn về nhà, có thể sẽ được hắn giúp đỡ chuyện ăn ở. Một tên thiếu gia thì làm sao có thể lang thang bên ngoài mãi được.
Kim Tiểu xuyên tập trung suy nghĩ, vì vấn đề ăn uống mà lo lắng.
Hiện tại, tên mập này là một cơ hội tốt hơn so với cái tiệm bánh bao kia.
Hắn cố tình làm ra vẻ bình tĩnh, đi vào đình và ngồi đối diện với tên mập.
Bàn Tử liếc nhìn hắn một cái, vẻ mặt không mấy thiện cảm: Ăn xin à?
Kim Tiểu xuyên trợn mắt. Ta giống ăn xin đến vậy sao?
Bàn Tử thấy Kim Tiểu xuyên mặc dù quần áo rách rưới nhưng lại sạch sẽ, không giống ăn xin lắm, nên hỏi:
- Ngươi đến đây để báo danh vào tông môn à?
Kim Tiểu xuyên gật đầu.
Bàn Tử càng lúc càng hứng thú:
- Khó trách, ta nói cho ngươi biết, những tông môn này chẳng có gì hay. Chỉ có Lôi Vân Tông là tạm được. Nếu ngươi có tiền, ta có thể đi cùng ngươi.
Kim Tiểu Xuyên giơ hai tay lên, nói:
- Tiền của ta bị trộm mất trên đường, giờ ta chẳng còn xu dính túi.
- Ồ, hóa ra chúng ta cùng cảnh ngộ. Ta cũng đang cháy túi đây. Nào, ngươi tên gì?
- Kim Tiểu Xuyên.
- Còn ta là Sở Nhị Thập Tứ.
Cái tên nghe thật lạ tai!
Sở Nhị Thập Tứ tiếp tục:
- Ta bị cha ta đuổi ra ngoài, nếu không thì trên người ta còn có chút bạc.
Kim Tiểu Xuyên tỏ vẻ tò mò:
- Sao lại đuổi ngươi đi?
- Thôi, đừng nhắc đến nữa!
Sở Nhị Thập Tứ thở dài một hơi rồi kể tiếp:
- Chẳng có gì to tát đâu, chỉ là không biết lần này cha ta nghe lời của di nương nào mà lại đối xử với ta như vậy, không cho ta về nhà.
Kim Tiểu Xuyên càng tò mò hơn, liền hỏi:
- Ngươi có bao nhiêu di nương?
Sở Nhị Thập Tứ đáp:
- Mấy cái. Nói cho ngươi biết, Đông Thành có một nơi nổi tiếng lắm, đó là Thúy Hồng Lâu, ngươi có biết không? Đúng rồi, ngươi là người ngoài nên không biết. Thúy Hồng Lâu đó chính là cha ta mở.
Thúy Hồng Lâu? Nghe giống như tên của thanh lâu vậy.
Sở Nhị Thập Tứ không đợi Kim Tiểu Xuyên hỏi đã tiếp tục:
- Đúng rồi, đó chính là thanh lâu lớn nhất Đông Thành. Cha ta có đến hơn hai trăm cô nương xinh đẹp đấy.
Kim Tiểu Xuyên hỏi lại:
- Mở thanh lâu chứa chắc kiếm được bộn tiền nhỉ?
Sở Nhị Thập Tứ gật đầu:
- Khá ổn, bạc thì nhiều vô kể. Nhưng mà cha ta gọi là Sở Tam Đa nha.
Thấy Kim Tiểu Xuyên ngơ ngác, Sở Nhị Thập Tứ giải thích:
- Nghĩa là bạc nhiều, vợ nhiều, con nhiều. Ngươi biết vì sao ta lại tên là Sở Nhị Thập Tứ không? Vì ta là nhi tử thứ 24 của hắn, mà dưới ta còn có 25 đệ đệ nữa.
Kim Tiểu Xuyên ngạc nhiên:
- Cha ngươi chỉ có nhi tử thôi à?
- Đương nhiên là không rồi, ta còn hơn ba mươi tỷ muội nữa. Mà không biết mấy ngày nay có thêm huynh đệ tỷ muội mới sinh ra không nữa. Ngươi thử nghĩ xem, cha ta giàu có như vậy, chia cho nhiều người như thế thì mỗi người cũng chẳng được bao nhiêu...
Nói đến đây, Sở Nhị Thập Tứ có vẻ hơi buồn, không biết là vì huynh đệ tỷ muội đông quá nên không được chia nhiều hay là vì nhớ nhà.
Lúc này, Kim Tiểu Xuyên thực sự nể phục người cha Sở Tam Đa của hắn.
Đây mới gọi là cuộc sống mà!
Trong đầu Kim Tiểu Xuyên chợt nhớ đến hai nhân vật.
Một là Trung Sơn Vương Lưu Thắng, là cha cha cha cha... của Lưu Bị, nghe nói có đến hơn trăm hài tử.
Đến mức về sau Lưu Bị tự xưng là Lưu Hoàng Thúc, vậy mà không ai có thể phản bác, bởi vì hậu đại của Lưu Thắng nhiều lắm, ai cũng không rõ thật giả.
Hai là một vị quan viên nào đó, hắn xây một tòa phủ đệ lớn, mỗi phòng ở lại nuôi một tình nhân. Vì không nhớ hết tên của các nàng, hắn đành phải đánh số cho từng người, ví dụ như 0086, 9527...