Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Bạch Dương giảng giải nửa canh giờ, liền mất kiên trì, quay về động phủ tự mình nghiên cứu quyển “Kỳ Văn Bí Lục”.
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ nghe đến mức đầu óc quay cuồng, có cái hiểu cái không, nhưng hôm nay đành phải dừng lại ở đó.
Thu gọn đồ đạc, hai người bắt đầu công việc đầu tiên của ngày: đốn củi.
Trong rừng rậm bao la, củi thì nhiều vô kể, không cần đến dao rìu, chỉ cần nhặt nhánh cây xung quanh là đủ.
Đến giữa trưa, đống củi đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Qua giờ Ngọ, Phạm Chính huýt sáo, cưỡi phi kiếm bay trở về với vẻ mặt đắc ý.
Hắn lấy từ túi trữ vật ra năm con thỏ rừng và sáu con gà rừng, giao cho Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ rồi nói rằng mình muốn về động phủ tu luyện.
Nhậm Thúy Nhi nằm dài trên võng, lười biếng nói với hai người phải nhổ sạch lông gà, nếu không thịt sẽ có mùi hôi.
Nhưng Sở Nhị Thập Tứ rất nhanh nhẹn, không cần Kim Tiểu Xuyên làm gì, đã lấy ra một cái chậu lớn, đun nước rồi nhổ lông gà, mổ bụng thỏ.
Thấy vậy, Kim Tiểu Xuyên nhận ra gã không chỉ từng xem người khác làm bếp mà còn rất thành thạo.
Tìm một khoảng đất trống, Kim Tiểu Xuyên bắt đầu điều chỉnh hơi thở theo lời sư phụ Bạch Dương dạy. Tuy nhiên, sau một hồi tu luyện, hắn không cảm nhận được chút linh khí nào.
Chẳng lẽ mình không có tố chất tu luyện?
Tu luyện đến chạng vạng tối, Kim Tiểu Xuyên giúp Sở Nhị Thập Tứ nấu cơm. Hắn hầm một nồi thịt gà rừng lớn, rồi nướng năm con thỏ trên lửa.
Nhậm Thúy Nhi dù nằm trên võng nhưng cũng không thể rời mắt khỏi đống lửa.
Trong lúc chờ thức ăn chín, Tử Bàn Tử cũng không hề nhàn rỗi. Hắn lấy quyển “Thiểm Điện Linh Tước bát pháp” ra khỏi ngực, bắt đầu luyện tập những động tác vụng về, mông lúc lắc trông rất buồn cười.
Nhậm Thúy Nhi nhìn Tử Bàn Tử rồi lại nhìn sang đống thịt nướng, cười đến híp cả mắt.
Thịt thỏ cháy xèo xèo trên lửa, mùi thơm lan tỏa khắp nơi. Món thịt gà hầm cũng đã chín, hương thơm ngào ngạt. Bạch Dương và những người khác không cần ai mời mà đã tự giác đến lấy thức ăn.
Mọi người ăn uống rất nhiệt tình, đặc biệt là Kim Tiểu Xuyên, vì chậm chân nên đã bị mấy người kia lấy hết thịt nướng.
Kim Tiểu Xuyên: ಥ_ಥ
Ban đầu, định rằng ngày đầu vào tông môn sẽ tỏ ra nho nhã chút, nào ngờ nhìn quanh chỉ thấy những người khác, ai nấy đều tay cầm một con thỏ, nhắm mắt nhai ngấu nghiến, dáng vẻ khổ sở.
Còn mọi người đều làm như không thấy Kim Tiểu Xuyên tay không, là ý gì đây? Trước mặt đống thức ăn ngon lành thế này, chút hình tượng trưởng bối cũng không cần giữ nữa sao?
Kim Tiểu Xuyên đành phải hóa bi phẫn thành động lực, lao vào nồi gà rừng. Nhưng hắn đâu ngờ sư thúc, sư cô lại có sức ăn kinh khủng như vậy.
Chỉ kẹp được có ba miếng ức gà là nồi đã cạn sạch.
Kim Tiểu Xuyên vớt vát bằng thìa, ngoài một nồi nước thì chẳng còn gì, ngay cả cái chân gà cũng không sót lại.
Sau khi ăn no nê, mọi người mới rảnh rỗi mà nói chuyện.
Tiêu Thu Vũ vuốt ve cái bụng hơi tròn của mình, nói:
- Tam sư đệ, hôm nay nguyên liệu nấu ăn của ngươi chuẩn bị hơi thiếu đấy.
Phạm Chính bất mãn:
- Một bữa ăn, năm con thỏ, sáu con gà, ngươi còn bảo thiếu?
Tiêu Thu Vũ đáp:
- Rõ ràng là không đủ ăn mà. Bây giờ người nhiều, ngày mai đi làm đầu Bạch Hổ, có lẽ còn không kém nhiều lắm.
Phạm Chính nói:
- Nhị sư huynh ngươi chắc không biết, trong vòng trăm dặm, những con hung thú gặp ta đều chạy mất dép. Có thể săn được nhiều như vậy đã là không tệ rồi.
Nhậm Thúy Nhi gợi ý:
- Tam sư huynh có thể vào sâu trong dãy núi, nói không chừng sẽ có thu hoạch.
Phạm Chính tỏ vẻ khó chịu:
- Ha ha, tiểu sư muội, ngươi muốn ta đi tìm chết à?
Bạch Dương tiếp lời:
- Chỗ sâu dãy núi quá nguy hiểm lắm, nhỡ gặp phải tam giai, tứ giai hung thú thì chạy cũng không kịp, ngày mai Nhậm Thúy Nhi sư muội cùng ngươi đi ra, kiếm chút nguyên liệu nấu ăn trở về.
Nói xong, vẻ mặt tươi cười nhìn Kim Tiểu Xuyên cùng Sở Nhị Thập Tứ:
- Tay nghề nấu cơm của hai người các ngươi không tệ, rất lâu sư phụ ta không có ăn nhiều như vậy, Tam sư thúc ngươi mặc dù cũng có thể nấu cơm, nhưng so với các ngươi, kỹ thuật còn kém chút.
Phạm Chính muốn phản bác, mấy năm nay bọn họ ăn toàn đồ hắn làm, bây giờ lại bảo ăn không ngon?
Nghĩ đi nghĩ lại, thôi thì cứ để hai sư chất nấu, mình chỉ lo săn bắt là được rồi.
Nghe Bạch Dương khen ngợi, Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ rất vui mừng.
Tử Bàn Tử thấy vậy, nghiêm túc hỏi:
- Sư phụ, ta hôm nay bắt đầu tu luyện, đã nhớ được một phần pháp quyết Linh Tước Bát Pháp, có tính là kỳ tài tu luyện không?
Bạch Dương lúng túng. Hôm qua hắn đã nhìn qua, hai đệ tử này tư chất tuy không thể nói là kém cỏi nhất, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là phổ thông. Nói ra sợ sẽ làm các đệ tử nản lòng.
Suy nghĩ một lúc, hắn nói một cách sâu xa:
- Kỳ thật thiên phú không quan trọng bằng sự nỗ lực. Nếu các ngươi tập trung vào việc nấu ăn thì có thể sẽ tiến bộ nhanh hơn.
Hả?
Kim Tiểu Xuyên và Sở Nhị Thập Tứ đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ý gì? Chuyên tu trù nghệ? Lấy trù nghệ nhập đạo?
Có kiểu tu luyện như vậy sao?
Sở Nhị Thập Tứ hỏi lại:
- Sư phụ, nhưng mà Tam sư thúc nói Tiểu Xuyên sư đệ và ta đều là kỳ tài tu luyện mà.
Trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phạm Chính.
Phạm Chính lập tức đỏ mặt, giải thích:
- Cái gọi là kỳ tài tu luyện cũng không có tiêu chuẩn cụ thể nào cả, có gì sai đâu? Huống hồ, chúng ta ở Cửu Thiên Lâu, ai cũng có tu vi cao cường, việc đánh đánh giết giết thì không cần đến hai đệ tử các ngươi trong thời gian ngắn. Các ngươi cứ từ từ tu luyện là được. Chúng ta có nhiều thời gian mà. À đúng rồi, Tiểu Xuyên sư chất, sáng mai ngươi định cho cháo thêm loại nguyên liệu gì nhỉ?
Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.
Tiếp đó, Tiêu Thu Vũ cũng cười nói:
- Đúng vậy, so với tu luyện thì ăn uống còn quan trọng hơn. Huống hồ, tu luyện một tháng còn không bằng ăn mấy viên đan dược hiệu quả nhanh. Hôm nay hai vị sư chất biểu hiện không tệ, ta đây sư thúc muốn thưởng cho các ngươi. Nào, mỗi người một viên Linh Lực Đan.
Nói rồi, hai viên đan dược tròn vo màu trắng bằng ngón cái được đặt trước mặt Kim Tiểu Xuyên.
Kim Tiểu Xuyên không dám nhận vì trước đó đã được nhắc nhở, sợ đan dược của Nhị sư thúc có độc.
Hắn nhìn về phía sư phụ, Bạch Dương hiểu ý, cầm lấy đan dược, ngửi kỹ rồi mới đưa ra ánh mắt an tâm.
Tiêu Thu Vũ tức giận đứng dậy:
- Đại sư huynh, sao ngươi lại không tin tưởng đan dược của ta như vậy?
Hất tay áo, hắn tức giận bỏ đi.
Mọi người đều cười lên.
Bạch Dương giải thích:
- Hai viên đan dược này cũng không tệ, tuy không phải thượng phẩm nhưng ít nhất cũng không phải hạ phẩm. Linh lực trong đan dược này sẽ rất có lợi cho tu sĩ Khai Mạch cảnh, giúp tăng cường linh lực trong cơ thể. Sau khi về phòng, các ngươi cứ yên tâm mà dùng.
Sau khi ăn xong, Kim Tiểu Xuyên và Tử Bàn Tử về phòng, mỗi người nuốt một viên Linh Lực Đan rồi bắt đầu tu luyện.
Tuy Linh Lực Đan có thể tăng cường linh lực nhưng cả hai hiện tại chưa có linh lực trong người, nên việc nuốt đan chỉ khiến linh lực tạm thời lưu lại trong cơ thể.
Kim Tiểu Xuyên làm theo lời Bạch Dương dạy, bắt đầu từ việc điều hòa hơi thở, tập trung tinh thần, cảm nhận khí tức vận hành trong cơ thể.
Theo lời sư phụ, bình thường chỉ sau vài ngày tu luyện là có thể cảm nhận được linh khí đi vào cơ thể và tụ lại ở đan điền. Linh khí sẽ tạo thành một vòng xoáy, sau đó được luyện hóa thành linh lực. Khi có đủ linh lực dự trữ, mới coi như chính thức bước vào giai đoạn Khai Mạch cảnh.
Kim Tiểu Xuyên cảm nhận được khí tức trong cơ thể đang vận hành, kiên trì tu luyện hai canh giờ nhưng vẫn chưa thấy vòng xoáy linh khí nào xuất hiện.
Hắn tự an ủi mình, không cần vội vàng, mới chỉ một ngày mà thôi.
Cảm thấy mệt mỏi, Kim Tiểu Xuyên ngả đầu ra sau và ngủ thiếp đi.