Bỉ Ngạn Chi Chủ

Chương 1. Thanh Vân Thành

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Thanh Vân thành, một huyện thành nằm dưới quyền quản hạt của Đại Lương Vương Triều.

Bên dưới huyện thành này có đến mấy ngàn hộ dân, phân tán khắp trong ngoài thành, các thôn trại, hương xóm nối tiếp nhau như mạng nhện, tạo thành một đoàn thể sinh hoạt sầm uất.

Trong thành dân cư đông đúc, nhân khẩu lên tới hơn mười vạn, bách tính sinh sống bằng đủ mọi nghề nghiệp như tửu lâu, quán ăn, phòng trà, phường thị thực phẩm, hàng quán vặt vãnh… rải rác khắp các ngõ ngách, đường phố. Nơi nơi đều là dòng người tấp nập qua lại, tiếng rao của tiểu thương vang lên không dứt, người đến người đi, tạo nên một bức tranh phồn hoa náo nhiệt.

Nhìn bề ngoài, nơi đây quả thực phồn thịnh, nhưng cũng không thiếu bóng dáng ăn mày, lưu dân. Người mặc áo quần rách rưới, lam lũ, chen lẫn trong dòng người. Nhân gian vạn tượng đều hội tụ nơi này.

Giờ khắc này, mặt trời vừa mới nhô lên từ phương đông, ánh nắng ban mai rực rỡ chiếu rọi khắp phố phường.

Trong một ngôi tửu lâu.

Trên lầu hai gần cửa sổ, một thanh niên mặc trường bào đen bó sát người ngồi ngay ngắn. Trước mặt hắn là một đĩa lạc rang, một đĩa thịt bò nướng thái lát, cùng một bình Nữ Nhi Hồng ủ lâu năm. Hắn vừa nhấm nháp hạt lạc, vừa gắp thịt bò, nhấp chút rượu, vừa lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Một thanh trường đao đặt ngang trước người, gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc đen lay động, để lộ khuôn mặt góc cạnh như được đao tước, đường nét rõ ràng. Dung mạo này không thể gọi là anh tuấn, cũng chẳng phải xấu xí, chỉ có thể xem là bình thường, nhưng lại toát lên vẻ cương nghị, khiến người ta vừa nhìn đã biết đây là hạng người tính tình cứng cỏi, kiên định.

Ẩn sâu trong khí chất, còn phảng phất một tia áp lực nhàn nhạt.

Khắp bốn phía, khách khứa tụm năm tụm ba, gọi điểm tâm, rượu thịt, chuyện trò rôm rả, tiếng nói cười vang vọng.

Thỉnh thoảng có ánh mắt liếc nhìn về phía thanh niên ngồi bên cửa sổ, trong đó có người kính trọng, có người ngưỡng mộ, cũng có kẻ mang theo vài phần tự hào.

“Mau nhìn kìa, Trang bộ đầu lại tới uống rượu, lần nào cũng ngồi đúng vị trí này. Nghe nói, Đổng chưởng quỹ của Thanh Vân tửu lâu này cố ý giữ lại chỗ này cho hắn, bất kể lúc nào đến, dù khách khứa đông đến đâu, vị trí này nhất định để dành cho Trang bộ đầu.” Một vị khách lên tiếng.

“Ba năm trước, Đổng chưởng quỹ từng vướng vào án mạng, tam phu nhân của ông ta chết oan trong phòng. Khi đó, mọi chứng cứ đều chỉ thẳng vào Đổng chưởng quỹ, quan phủ lập tức muốn bắt giam, tình hình lúc đó, tám chín phần mười là ông ta khó thoát tội, thậm chí có thể bị xử trảm. Nhưng chính Trang bộ đầu đã phát hiện ra, tam phu nhân thực ra bị người khác bóp cổ đến chết, sau đó dùng dao găm sắc nhọn đâm xuyên thân thể. Dấu vết trên cổ lúc đầu không rõ, do Cổ bộ khoái dùng phương pháp đặc biệt mới hiện ra được. Điều tra tiếp, phát hiện hung thủ bóp cổ thiếu ba ngón tay, Đổng chưởng quỹ mười ngón nguyên vẹn, nghi ngờ lập tức được rửa sạch quá nửa.” Một người hiểu rõ chuyện kể lại rành rọt.

“Đúng vậy, Trang bộ đầu lần theo manh mối, tra ra trong thành chỉ có ba người thiếu ba ngón tay. Một là ông lão bệnh tật nằm liệt giường, không thể ra tay giết người. Người thứ hai là một thiếu nữ hiếu thảo, đang giữ đạo hiếu cho cha, còn một năm nữa mới mãn tang, lại là cô gái hiền lành, nổi tiếng mười dặm tám làng. Người thứ ba, chính là một kẻ nghiện cờ bạc, trước kia mười ngón đầy đủ, nhưng vì thua bạc mà bị chặt mất ba ngón.”

Một nam tử hào hứng chen vào, “Kẻ nghiện cờ bạc đó chính là Trần Bảy Ngón, nổi tiếng khắp Thanh Vân thàng.”

“Không sai, Trần Bảy Ngón là tên cờ bạc khét tiếng, mê cờ bạc như mạng, vì cờ bạc mà bán cả vợ vào thanh lâu, phá tan cửa nát nhà, liều lĩnh bất chấp. Đáng thương cho người vợ xinh đẹp của hắn, lấy phải hắn đúng là xui xẻo tám đời. Tên này vô học, lần đó định lẻn vào nhà Đổng chưởng quỹ trộm đồ, bị tam phu nhân phát hiện, hoảng sợ liền ra tay bóp chết bà ta. Nếu không nhờ Trang bộ đầu, e rằng Đổng chưởng quỹ đã phải chịu án oan, mất mạng dưới lưỡi đao quan phủ.”

Khách khứa trong tửu lâu nhắc đến chuyện này, ai nấy đều không khỏi cảm thán, bất bình.

Nghe tiếng bàn tán xôn xao dưới lầu, Trang bộ đầu ngồi trên lầu chỉ khẽ lắc đầu không để tâm, ánh mắt vẫn dõi ra đường phố, nơi ngựa xe như nước, người qua lại tấp nập, tiểu thương rao hàng không ngớt, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, tuy ánh mắt hắn hướng ra ngoài, nhưng thần sắc lại như đang chìm trong hồi ức xa xăm.

Tựa như đang lạc vào miền ký ức, mơ hồ trầm mặc.

“Ba năm rồi, bất tri bất giác đã ở thế giới này gần ba năm. Trang Tử mộng điệp, hay điệp mộng Trang Tử?” Trang Bất Chu khẽ lắc đầu, trong lòng thầm cảm thán.

Hắn vốn không phải người của thế giới này, nói đúng hơn, hắn đã xuyên qua, sống lại nơi đây.

Kiếp trước hắn chỉ là một người bình thường nơi địa cầu, tuy trong nhà vẫn lưu truyền một truyền thuyết rằng nhánh họ Trang của mình có lịch sử lâu đời, là hậu duệ của Trang Chu, tổ tiên lừng danh. Nghe thì có vẻ hoang đường, Trang Bất Chu cũng chỉ xem như chuyện cười, bởi lẽ đời sau ai chẳng muốn nhận mình có tổ tiên hiển hách, lấy đó làm vinh dự, khoe khoang với thiên hạ.

Nghe cho vui thì được.

Chỉ tiếc phụ thân hắn lại tin tưởng tuyệt đối vào truyền thuyết này, khi Trang Bất Chu chào đời, phụ thân hắn còn kể rằng từng mơ thấy con bướm, nên quyết định đặt tên con là Trang Chu.

Chuyện này đến tai gia gia hắn, lập tức bị phản đối, sao có thể trùng tên với tổ tiên, như vậy là đại bất kính. Thế là khi đăng ký hộ khẩu, gia gia lén thêm một chữ, biến Trang Chu thành Trang Bất Chu. Cuối cùng mọi chuyện đã thành, phụ thân hắn cũng đành chấp nhận, dù từng muốn sửa lại, nhưng sổ hộ khẩu bị gia gia giấu kỹ, không tài nào tìm lại được.

Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể thuận theo số phận mà quên đi.

Trang Bất Chu thì cứ là Trang Bất Chu.

Bản tính Trang Bất Chu vốn không có sở thích gì đặc biệt, chỉ mê mẩn con đường đồ cổ, thường xuyên lui tới các cửa hàng cổ vật, dạo quanh các sạp hàng, say mê tìm hiểu về những món đồ xưa cũ. Nhờ có tâm nghiên cứu, hắn cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm trong giới chơi cổ vật. Đã từng bị lừa, cũng từng nhặt được bảo vật, nhưng chung quy chưa từng lỗ vốn.

Cho đến một ngày nọ, khi hắn lại dạo bước trên con phố đồ cổ, vô tình trông thấy trên một sạp hàng có bày một chiếc hồ lô nhỏ bằng đồng xanh. Chiếc hồ lô đó thoạt nhìn chỉ như một món trang sức tinh xảo, xâu dây thừng, có thể đeo trên cổ làm ngọc bội hay vật hộ thân.

Ngay lúc đó chỉ liếc mắt qua, hắn đã nhận ra, chiếc hồ lô này, bất kể dùng phương pháp nào kiểm tra, cũng chỉ là một món trang sức bình thường, không hề có dấu vết thời gian, càng không giống đồ cổ thực thụ. Thế nhưng nó lại mang đến cho hắn một cảm giác đặc biệt khó tả, khiến hắn không kìm được mà mua lấy. Giá cả bao nhiêu cũng không quan trọng, chủ yếu là khó mua được thứ mình thực sự yêu thích, mà đối với chiếc hồ lô này, hắn lại có một thứ tình cảm không tên.

Sau đó hắn đo đạc, khảo sát đủ kiểu, nhưng trước sau vẫn không thể xác định lai lịch, thậm chí chất liệu thực sự của nó cũng không rõ ràng.

Hắn là thân xuyên, thân thể vẫn là thân thể kiếp trước, chỉ là sau khi vượt qua thời không, thân thể dường như được một loại lực lượng thần kỳ rèn luyện, ngược lại có hiệu quả phản lão hoàn đồng, từ hơn hai mươi tuổi trở về dáng vẻ mười tám thanh xuân. Còn chiếc hồ lô nhỏ kia lại không thấy đâu nữa.

Trang Bất Chu luôn có cảm giác, chiếc hồ lô này hẳn vẫn còn trong cơ thể mình, chỉ là ở đâu, đến nay vẫn chưa thể tra xét rõ ràng.

“Hồ lô a hồ lô, rốt cuộc ngươi có lai lịch thế nào, vì sao ba năm qua, chẳng hề có chút động tĩnh nào? Còn cả thế giới này nữa, quả thực không hề bình thường.” Trang Bất Chu vừa nhấp rượu, vừa thầm thở dài.

Nhớ lại cảnh tượng lúc xuyên qua, đó là khi hắn đang quan sát thiên tượng, ngày hôm đó chẳng rõ nguyên do gì, giữa ban ngày mặt trời treo cao, bỗng dưng mặt trăng cũng xuất hiện, trên trời hiện ra dị tượng nhật nguyệt đồng huy, vạn năm khó gặp. Khi đó hắn đang đứng trên sân thượng, tận mắt chứng kiến quá trình nhật nguyệt cùng soi sáng.

Nhưng đó vẫn chưa phải điều quỷ dị nhất, điều khiến hắn kinh ngạc chính là, chiếc hồ lô nhỏ vốn yên lặng đeo trên cổ bỗng phát ra quang mang, điên cuồng hấp thu ánh sáng nhật nguyệt. Ngay sau đó, chỉ trong chớp mắt, khi hồ lô nuốt trọn ánh sáng nhật nguyệt, bên ngoài thân hắn đột nhiên xuất hiện một hố đen tựa như đường hầm, với tư thái không thể chống cự, hố đen cuốn lấy hắn cùng hồ lô vào trong. Ở khoảnh khắc cuối cùng, hắn chỉ nhớ hồ lô hóa thành một đạo thần quang, nhập thẳng vào cơ thể, biến mất không tung tích.

Khi tỉnh lại, hắn đã ở ngoài Thanh Vân thành.

Chuyện sau đó cũng chẳng có gì đáng nói, cuối cùng hắn tiến vào Thanh Vân thành làm một bộ khoái, dựa vào tài trí bản thân mà phá được mấy vụ đại án, được thăng lên bộ đầu, trong thành cũng xem như có chút danh tiếng.

Nói cho cùng, dựa vào những điều này, Trang Bất Chu tuy không thể nói đại phú đại quý, nhưng cũng đủ áo cơm không lo, cưới vợ sinh con, hưởng một đời viên mãn là điều chắc chắn. Thế nhưng thế giới này lại không phải là một thế giới bình thường.

“Yêu ma quỷ quái, quỷ dị trùng trùng, xuất hiện từng tầng từng lớp. Có siêu phàm hiện thế, trò chơi hồng trần, thế giới này thực sự vừa quen thuộc vừa xa lạ.” Trang Bất Chu khẽ lắc đầu, trong mắt lại ánh lên một tia khát vọng.

Trang gia hắn vẫn luôn tự nhận là hậu duệ huyết mạch của Trang Chu, tự nhiên đối với các loại siêu phàm, luôn ôm lòng theo đuổi những điều không bình thường. Năm xưa hắn bước chân vào con đường chơi đồ cổ, cũng là mong muốn từ trong cổ vật tìm ra dấu vết siêu phàm, nhưng đáng tiếc, chưa từng có thu hoạch lớn. Mãi đến khi chiếc hồ lô nhỏ dị biến, mang hắn đến thế giới này, khát vọng siêu phàm trong lòng hoàn toàn bị kích phát, càng thêm kiên định không đổi.

Điều quan trọng nhất là thế giới này thực sự có con đường bước vào siêu phàm.

“Trớ Chú sư, Gấp Giấy sư, Phù Triện sư, Âm Dương sư, Ngự Thú sư… quả thật khiến người ta ngóng trông.” Ba năm qua, Trang Bất Chu cũng không hề uổng phí.

Ba năm trở thành bộ đầu, có thể ra vào tàng thư phòng, đọc đủ loại án quyển. Thế giới bên ngoài, thường thường lại ẩn hiện trong những án quyển này, đặc biệt là các vụ án quỷ dị, bên trong đều ẩn chứa tin tức siêu phàm, hắn đều như kẻ đói khát mà hấp thu từng chút một.

Trong những năm này, dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, hắn đã tìm ra không ít dấu vết siêu phàm, đồng thời biết được một số chuyện.

Tỷ như phụ cận Thanh Vân thành, mỗi năm đều sẽ có một hội giao dịch của giới siêu phàm…

Đây là hội giao dịch giữa những người siêu phàm, theo như hắn tra xét, những ai có thể xuất hiện ở đó, hoặc là siêu phàm, hoặc cũng có liên hệ mật thiết với siêu phàm. Chỉ cần có thể tiến vào bên trong, liền có hy vọng trở thành siêu phàm, mở ra khả năng bước vào một thế giới khác.