Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
"Thời Không Hồ Lô cùng Cửu Khiếu Linh Lung Tâm tuyệt đối không thể để lộ, sau này cứ lấy Khế Ước Chi Thư làm linh căn hiển lộ ra bên ngoài." Trang Bất Chu lập tức đưa ra quyết định trong lòng.
Cùng lúc đó, hắn lại một lần nữa đem tâm thần đặt lên Cửu Khiếu Linh Lung Tâm, vừa suy nghĩ liền thấy thân thể bên ngoài đã biến mất không còn tăm hơi, lúc xuất hiện lại đã ở trong một không gian đặc biệt.
Nhìn kỹ, không gian này vô cùng nhỏ hẹp, chỉ rộng khoảng một mẫu.
Có đất, có suối nước.
Trong không gian dường như có thể cảm nhận được linh khí cực kỳ nồng đậm. Chỉ là khắp nơi đều trống trải, không nhìn thấy bất kỳ sinh mệnh nào, vừa bước vào, trong cõi u minh liền xuất hiện một loại cảm ứng. Nơi này, toàn bộ không gian đều do chính mình chưởng khống, chỉ cần một ý niệm là có thể cải thiên hoán địa.
"Đây chính là không gian Bỉ Ngạn, nơi bỉ ngạn có thể siêu thoát tất cả, ở đây không bị nhân quả ràng buộc, không rơi vào Khổ Hải, nếu Cửu Khiếu Linh Lung Tâm viên mãn thì hoàn toàn có thể đạt đến trường tồn vĩnh hằng, bỉ ngạn bất hủ. Không gian này, thời gian và không gian đều đã độc lập với chư thiên vạn giới, không bị ảnh hưởng bởi sông dài thời không bên ngoài. Sông dàibthời không bên trong không gian Bỉ Ngạn, bắt nguồn từ Thời Không Hồ Lô. Nhưng đây vẫn chưa phải là bỉ ngạn chân chính, vẫn cần thêm nhiều linh căn để bù đắp."
Sự tồn tại của Thời Không Hồ Lô, chính là nền tảng vững chắc nhất để hình thành không gian Bỉ Ngạn.
Ở Quy Khư Hải, sau khi ngàn tỉ vong linh ngã xuống, lực lượng bổn nguyên chỉ có thể mở ra một mẫu không gian trước mắt, không gian này nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa. Hơn nữa, vùng không gian này có đặc tính Bỉ Ngạn, có thể siêu thoát Khổ Hải, không bị trầm luân trong biển khổ, nhưng cũng không thể đảm bảo không gian này không bị phá hủy, chỉ có thể đảm bảo rằng, mỗi tấc không gian, mỗi tấc đất, mỗi giọt nước ở đây đều là thật sự.
Giống như Khổ Hải là biển rộng, chư thiên vạn giới là những hòn đảo trong biển, còn vùng không gian này lại là một hòn đảo nổi giữa biển rộng. Ngăn cách với thời không, thậm chí không thuộc về bất kỳ dòng thời không nào, đầu nguồn chính là trên người mình, sức mạnh to lớn đều hội tụ vào một thân.
"Đây là bỉ ngạn, nhưng vẫn chưa phải vĩnh hằng, chỉ là có đặc tính Bỉ Ngạn, muốn siêu thoát thật sự còn cần nỗ lực. Động Thiên Không Gian, Tiểu Thiên Thế Giới, Trung Thiên Thế Giới, Đại Thiên Thế Giới, Duy Nhất Chân Giới. Chỉ có Bỉ Ngạn đặc tính Duy Nhất Chân Giới mới được coi là siêu thoát chân chính. Nhưng một không gian như vậy độc thuộc về ta, chẳng phải chính là Bỉ Ngạn của riêng ta sao? Nơi này chính là Bỉ Ngạn của ta."
Từ những tin tức nhận được, Trang Bất Chu đã hiểu rõ lai lịch của vùng không gian này.
Thực ra, bản thân Cửu Khiếu Linh Lung Tâm tương đương với một tiểu thế giới hỗn độn, vốn bên trong có thể mở ra thế giới nội thiên địa. Chỉ là nếu mở ra thế giới bên trong như vậy sẽ liên kết với bên ngoài, liên thông cùng sông dài thời không ngoại giới, dĩ nhiên không thể gọi là Bỉ Ngạn siêu thoát. Thậm chí nếu không có Thời Không Hồ Lô làm bạn sinh linh căn, trước đó hắn chưa chắc đã có thể mượn thời cơ thức tỉnh để diễn sinh ra tòa không gian Bỉ Ngạn này.
"Không gian Bỉ Ngạn, đặc tính Bỉ Ngạn, linh mạch Bỉ Ngạn."
Trong không gian Bỉ Ngạn, Trang Bất Chu giống như chúa tể thiên địa, mọi thứ trong không gian đều không thể giấu được cảm ứng của hắn. Ở đây bất ngờ tồn tại một linh mạch, thực chất chính là hạt nhân của không gian Bỉ Ngạn, ẩn chứa đặc tính Bỉ Ngạn. Linh mạch này sẽ cung cấp linh khí cho không gian Bỉ Ngạn, nhưng kích thước lại cực kỳ nhỏ bé, chỉ dài chưa tới một mét, tiềm tàng dưới lòng đất, nhỏ yếu đến mức khiến người ta không nỡ nhìn.
"Tuy chỉ có một mẫu đất, nhưng đây chính là lá bài tẩy để ta an thân về sau, nơi này cần phải kiến thiết thật tốt, hơn nữa có không gian Bỉ Ngạn, có Khế Ước Chi Thư, thêm vào Thời Không Hồ Lô, kế hoạch ban đầu của ta hoàn toàn có thể thực thi. Hơn nữa muốn không gian Bỉ Ngạn trưởng thành, cần chất dinh dưỡng, mà đó không phải là tài nguyên bình thường." Trong lòng Trang Bất Chu dâng lên một ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Nghĩ vậy, hắn liền bước ra khỏi không gian Bỉ Ngạn, khi xuất hiện lại đã trở về vị trí ban đầu.
Nhìn sắc trời đã gần sáng, suy nghĩ một chút, hắn nhanh chóng ra khỏi sân, chẳng bao lâu đã đến một cửa hàng bán gỗ, đem từng khối gỗ lớn đưa vào không gian Bỉ Ngạn, trong cửa hàng để lại đủ tiền, kèm theo một tờ giấy ghi rõ là tiền mua gỗ.
Sau đó Trang Bất Chu lại đến các cửa hàng vật liệu xây dựng khác, lấy thêm một ít vật liệu cần thiết để xây phòng ốc. Đương nhiên trong quá trình này đều để lại đầy đủ tiền bạc để mua.
Quá trình này không tốn nhiều thời gian, trước khi trời sáng, Trang Bất Chu đã trở lại trạch viện của mình. Sau đó nhanh chóng tiến vào không gian Bỉ Ngạn, bên trong đã chất đống một lượng lớn gỗ.
"Ở đây phải có một tòa trạch viện."
Vừa dứt lời liền thấy từng khối gỗ bay lên lơ lửng, tụ hợp lại một chỗ, ngay tại trung tâm không gian trực tiếp hình thành một tòa phòng ốc, mặt đất tự nhiên bằng phẳng, trạch viện trang nhã vững chắc, xây thành một tòa lầu các ba tầng, gần như chiếm hết phần lớn một mẫu đất.
Trên lầu các xuất hiện một tấm biển Bỉ Ngạn!
Hai bên xuất hiện một đôi câu đối.
Hồng Trần Vạn Trượng Mê Mắt Người
Khổ Hải Vô Biên Không Quay Đầu
"Rất tốt, vạn sự đã chuẩn bị, hiện tại nên đưa ra vé mời. Vé mời có thể dùng tài liệu bình thường để rèn đúc, ví dụ như gỗ."
Trang Bất Chu nhìn đống gỗ còn lại xung quanh, vung tay lên, gỗ liền bay lên lơ lửng, dưới một luồng lực lượng vô hình hóa thành một đoàn chất lỏng màu xanh, lại dùng lực lượng thời không tẩy luyện, một dòng sông thời không thần bí không thể đoán trước đột nhiên xuất hiện, dòng sông thời không này vô cùng ngắn ngủi cũng vô cùng nhỏ hẹp, chỉ vừa mới sinh ra mà thôi.
Dưới sự tẩy luyện của lực lượng thời không, đoàn chất lỏng màu xanh nhanh chóng phân tách, sau đó ngưng tụ thành hình hóa thành từng tấm thẻ gỗ màu xanh.
Trên thẻ có thể nhìn thấy từng đường vân gỗ tự nhiên, mặt trước hiện ra một hàng chữ Bỉ Ngạn.
Mặt sau là một đóa Bỉ Ngạn Hoa rực rỡ, quanh thân có dòng chữ, cái gì cũng có thể mua, cái gì cũng có thể bán.
Cả tấm thẻ làm cho người ta một cảm giác thần bí vô cùng.
Những tấm thẻ như vậy, tổng cộng chế tạo ra một ngàn tấm, tựa như danh thiếp mỏng nhẹ, mang theo một loại cảm giác đặc biệt.
Tấm thẻ này, chính là một loại môi giới, dùng để đi tới không gian Bỉ Ngạn. Bên trên ẩn chứa lực lượng thời không, có thể mở ra một đường hầm dẫn tới không gian Bỉ Ngạn. Chỉ là do chất liệu có hạn, tấm thẻ này chỉ dùng được một lần, sau khi sử dụng sẽ vỡ nát hóa thành hư vô.
Kẹt kẹt!
Chu Bất Trang đi ra khỏi phòng, nhìn về phía đông, một vầng mặt trời đỏ chậm rãi nhô lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, Trang Bất Chu tắm mình dưới ánh mặt trời, toàn thân thể xác tinh thần như được gột rửa hoàn toàn, dường như vừa trải qua một lần tân sinh.
"Mặt trời mọc rồi."
Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, đưa tay vươn vai, hít sâu một hơi.
"Nhân sinh chỉ vừa mới bắt đầu, đến hôm nay mới biết, ung dung là tư vị gì." Trên mặt Trang Bất Chu hiện lên một nụ cười ung dung đã lâu không thấy.
Linh căn đã thức tỉnh, vấn đề tuổi thọ cũng đã tìm ra căn nguyên, đồng thời trong lòng cũng đã có phương pháp giải quyết, chỉ còn chờ nghiệm chứng thực tiễn nữa là xong.
"Cái thân da này có thể bỏ đi, bỏ hết mọi ràng buộc, mới có thể hồi quy bản ngã, bỏ đi gông xiềng mới biết ta là ta."
Khi chưa trở thành tu sĩ, Trang Bất Chu làm bộ khoái có thể mang lại cho bản thân nhiều tiện lợi, có thể kiếm được tiền tài cần thiết cho sinh hoạt, nhưng sau khi đã trở thành tu sĩ, những thứ đó không còn quan trọng nữa. Thanh Vân thành quá nhỏ, hắn muốn ra bên ngoài thế giới rộng lớn nhìn một chút.
Không có gông xiềng mới có thể tiêu dao tự tại, trong xương cốt Trang Bất Chu vốn đã mang theo một loại khát vọng tiêu dao.
Mở cửa lớn, bước ra khỏi trạch viện.
Hôm nay Trang Bất Chu không mặc bộ khoái phục như trước kia, chỉ khoác lên mình một bộ thường phục màu xanh, sắc mặt tự nhiên hướng về phủ nha mà đi.
"Trang bộ đầu, ngươi muốn đi nha môn, còn chưa ăn sáng sao, đây có bánh bao thịt mới ra lò, ngươi cầm hai cái, mang theo trên đường ăn đi."
"Trang bộ đầu nếm thử bánh quẩy nhà ta, không lấy tiền đâu."
. . . . .
Dọc đường đi, các cửa hàng nhìn thấy Trang Bất Chu đều nhiệt tình chào hỏi.
Trang Bất Chu cũng mỉm cười đáp lại, ghé vào một quán mì gọi một bát thập cẩm, ăn liền năm cái bánh bao thịt lớn.
"Trang đại ca, hôm nay sao đi sớm vậy, bình thường đâu phải giờ này."
Trong quán, một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi đi ra, giúp Trang Bất Chu dọn bát đũa. Thiếu nữ này vóc người hơi gầy, buộc hai bím tóc, tuy không phải đại gia khuê tú, nhưng lại có một nét thanh tú riêng, lớn lên rất khả ái. Tên là Phạm Tiểu Nhã, nhũ danh gọi là Nhị Nha, trong nhà xếp thứ hai, trên còn có một ca ca nhưng đã mất sớm, từ đó mọi người đều gọi là Nhị Nha, gọi riết thành quen, ai gặp cũng gọi là Nhị Nha, Nha Nha.
Trang Bất Chu thường xuyên ăn sáng ở đây, qua lại nhiều cũng đã quen thuộc, tiểu Nha Đầu này rất được lòng người.
"Nha Nha, bát thập cẩm này cho nhiều quá, nhà ngươi cũng chỉ làm ăn nhỏ, mỗi lần lấy một phần tiền, lại cho ta hai phần lượng, làm ăn không thể như vậy. Sau này cứ theo bình thường là được, nếu không sau này ta sẽ không đến nữa đâu."
Trang Bất Chu cười nói, tình hình nhà nàng hắn cũng biết rõ, trong nhà tổng cộng năm người, tổ phụ tổ mẫu của Nha Nha, mẫu phụ, cộng thêm Nha Nha, chủ yếu dựa vào quán mì này để kiếm sống. Đừng tưởng chỉ là thêm một chút đồ ăn, lâu dần tích lại, số tiền kiếm được cũng không nhỏ, người bình thường một đồng tiền cũng phải tính toán kỹ lưỡng.
Loại tiện nghi này, Trang Bất Chu không muốn chiếm, nếu không thay đổi, sau này hắn thật sự sẽ không quay lại.
"Trang đại ca, lúc trước nếu không có ngươi đuổi đi tên lưu manh Chu lão tam, lại còn dặn dò các huynh đệ bang phái quanh đây chăm sóc cửa hàng nhà chúng ta, thì chúng ta làm gì còn được như bây giờ, những thứ này chỉ là chút tâm ý của chúng ta thôi." Nha Nha thành thật nói.
"Đó là chức trách của ta mà thôi, sau này cứ như bình thường, không cần thêm phần nữa, nếu ngươi thêm phần ta sẽ thêm tiền, đây là tiền hôm nay, ta đặt lên bàn, ta phải đi nha môn rồi, gặp lại sau." Trang Bất Chu cười, đặt tiền thức ăn lên bàn, tiền là gấp đôi.
Có tiện nghi có thể nhận, có tiện nghi không thể nhận.
Những điều này trong lòng hắn đều phân rõ.
"Trang đầu!"
"Trang đầu, sao hôm nay không mặc quan phục mà đến vậy?"
Đến trước phủ nha, hai tên bộ khoái ở cửa vội vàng chào hỏi, một người còn tò mò hỏi, bởi trước nay mỗi lần đến phủ nha, Trang Bất Chu đều mặc quan phục.