Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

"Tiếp đó, tìm được hạt nhân nguyền rủa thích hợp, nên khuếch trương Bạch Ngọc Kinh, cũng tiện bề mở ra với bên ngoài."

Trang Bất Chu làm xong những việc này bèn nhìn ra bốn phía, Bạch Ngọc Kinh vẫn còn hơi nhỏ, việc khuếch trương là bắt buộc phải làm. Trong quá trình này, thu thập hạt nhân thích hợp vẫn là chuyện hết sức trọng yếu, hiện tại phải xem, liệu có thể lấy được từ trong tay Xích Hoàng Thần hay không.

Phạm vi trăm mét không tính là quá lớn, nhưng tốt nhất vẫn nên hoàn thành việc khuếch trương, trở thành Giới Linh Chu chân chính, rồi thăng lên cấp Lăng Vân hãy nói.

Bạch Ngọc Kinh lấy Thánh Linh Châu làm trụ cột mà rèn đúc thành, muốn tìm hạt nhân thích hợp, tự nhiên không dễ dàng. Cho dù Bạch Ngọc Kinh không cần hiện ra bên ngoài, sẽ không rời khỏi Bỉ Ngạn, cũng không thể làm qua loa cho xong chuyện.

Đương nhiên phải dốc hết khả năng, dùng Nguyền Rủa Di Vật tốt nhất mà bản thân có thể cung cấp để rèn đúc căn cơ.

Mang theo tâm tư như thế, sau khi rời khỏi Bỉ Ngạn, suốt một đêm, hắn yên lặng vận chuyển công pháp, tiếp tục rèn luyện Tiên Thiên Đạo Thai trong cơ thể, tích lũy Tiên Thiên chân khí.

Bây giờ số lượng Tiên Thiên chân khí trong cơ thể hắn ngày càng dồi dào, điều này liên quan đến thời gian mà bản thân có thể duy trì khi triển khai thần thông.

Vô Lượng Chi Hải có thể tích lũy Tiên Thiên chân khí vô hạn, ngày càng dồi dào, chỗ tốt đối với bản thân lại càng lớn.

Đương nhiên hắn sẽ không lười biếng trong chuyện như vậy.

Bất tri bất giác, phía đông chân trời đã hửng sáng.

Hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, nhìn về phía chân trời.

Vẫn là một bầu trời trong trẻo.

Loại thời tiết này đối với bá tánh Trấn Tây Phủ mà nói, chính là cảnh tượng mà họ cực kỳ không muốn nhìn thấy.

"Trang tiên sinh chào buổi sáng."

Tề Vân đi tới, cười nói: "Phía trước đã chuẩn bị xong bữa sáng, chỉ cần qua đó là có thể dùng bữa. Căn cứ tin tức đệ tử truyền về, Trương Hướng Nguyên Trương đạo hữu đã tìm được rồi, đồng thời đã đem tin giao vào tay hắn. Bây giờ, hắn đang trên đường chạy tới Tề Vân Quan, chẳng bao lâu nữa hẳn là sẽ đến."

Vị trí của Trương Hướng Nguyên cũng không khó tìm, hắn là người truyền đạo, đương nhiên sẽ không che giấu thân hình của mình, muốn tìm hắn, chỉ cần hơi hỏi thăm một chút là có thể biết. Hoàn toàn không khó, bản thân Trương Hướng Nguyên chính là tu sĩ Thần đạo, đối với Xích Hoàng Thần, hắn cực kỳ lưu tâm.

Vừa nghe tin muốn ra tay với Xích Hoàng Thần, làm sao hắn có thể bỏ qua.

Xích Hoàng Thần nếu thật sự bị giết chết, lợi ích mà Trương Hướng Nguyên có thể đạt được mới là lớn nhất.

Tín ngưỡng của phủ Trấn Tây này đều sẽ quy về hắn.

Danh vọng giải cứu muôn dân, không biết có thể chuyển hóa thành bao nhiêu tín đồ, hội tụ được bao nhiêu hương khói. Tất cả những thứ này, đều là thứ mà hắn khát vọng nhất.

Dù quá trình phạt thần sẽ gặp nguy hiểm, Trương Hướng Nguyên cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước.

Chạy tới, đó là kết quả tất yếu.

"Phải, có Trương đạo hữu đến đây, hành động phạt thần lần này, tỷ lệ thành công có thể tăng lên rất nhiều." Có Trang Bất Chu cũng cười gật đầu nói.

"Cháy!"

"Cháy rồi!"

"Mau nhìn, phía đông, mau đi lấy nước!"

"Không đúng, phía tây, phía tây cũng có!"

"Đâu đâu cũng có, đâu đâu cũng có lửa. Lúc này, ai lại đốt lửa chứ."

Đúng lúc này, bên trong Tề Vân Quan truyền đến từng trận tiếng kinh hô, giọng nói này mang theo sự sợ hãi.

Trang Bất Chu và Tề Vân nghe thấy, trong mắt loé lên một tia kinh dị, lập tức nhanh bước ra ngoài.

Tề Vân Quan ở giữa sườn núi, giương mắt nhìn lại liền có thể thấy hơn nửa dãy Bạch Vân Sơn. Vừa nhìn một cái, cũng không khỏi ngẩn người, có thể thấy được, chân trời bị từng đạo diễm quang bao trùm. Từng mảng lớn ánh lửa đang lan tràn, thiêu đốt, tạo nên cảnh tượng đáng sợ, tựa như chân trời đang không ngừng bốc cháy.

Trấn Tây Phủ vốn đã khô hạn, đâu đâu cũng là cây cối khô héo, một khi bị bén lửa, thế lửa kia căn bản là không thể khống chế.

Hiện tại Trấn Tây Phủ, chỉ cần một mồi lửa là cháy.

Thế lửa này xem ra, sắp sửa thiêu rụi toàn bộ Trấn Tây Phủ thành một vùng tro tàn.

Đến một chỗ trống cũng không chừa lại.

"Châu chấu, đó là Xích Hoàng Trùng."

"Đây là thần phó đại quân dưới trướng Xích Hoàng Thần, cũng là Thần quân dòng chính. Nghe nói, loại Xích Hoàng Trùng đó toàn thân đỏ thẫm, có thể bộc phát ra ngọn lửa, đi đến đâu có thể đốt cháy hoa cỏ cây cối đến đó, thiêu rụi vạn vật, khiến thế gian đất cằn ngàn dặm, độc hại vô số."

"Đây là sự báo thù đến từ Xích Hoàng Thần, hắn muốn phá hủy toàn bộ Trấn Tây Phủ. Xong rồi, lần này thật sự xong rồi."

Sắc mặt Tề Vân hoàn toàn thay đổi, hắn từng ở trong thần quốc tận mắt chứng kiến qua Xích Hoàng Trùng, cũng biết chỗ kinh khủng thật sự của Xích Hoàng Trùng, chính là sức phá hoại của chúng.

Thật sự hung tàn đến cực điểm, đó là sự tồn tại hoàn toàn mang đến phá hoại cùng hủy diệt, chúng đi đến đâu, cỏ cũng không mọc nổi.

Trước đây châu chấu xuất hiện, chỉ là châu chấu bình thường, còn bây giờ xuất hiện lại là Xích Hoàng Trùng đáng sợ nhất, từ đó có thể cảm nhận được, lửa giận của Xích Hoàng Thần đáng sợ dường nào.

Hắn đã không tiếc bất cứ giá nào muốn phát tiết lửa giận trong lòng.

Xoạt xoạt xoạt!

Chợt có thể nhìn thấy, bên ngoài Tề Vân Quan có từng bóng người không ngừng chạy tới, rõ ràng là đám người Trần Vận đạo trưởng.

Mỗi người sắc mặt đều nghiêm nghị, cực kỳ khó coi.

Đối với tình hình bên ngoài, bọn hắn đã thấy hết trong mắt.

"Xích Hoàng Trùng là Thần quân dòng chính của Xích Hoàng Thần, tốc độ sinh sôi của chúng cực nhanh, ngọn lửa bốc lên trên người vô cùng bá đạo. Xích Hoàng Thần này đã điên rồi." Trần Vận sắc mặt lạnh lẽo nói.

Hành động này khiến sát tâm trong lòng hắn dâng trào, ý nghĩ tru diệt Xích Hoàng Thần càng thêm kiên định.

"Đừng nói nhiều như vậy nữa, đạo trưởng, chúng ta vẫn là nên nghĩ biện pháp bảo vệ toàn bộ Bạch Vân Sơn trước đã, đàn trùng vừa đến, nơi này chỉ sợ sẽ biến thành phế tích."

Đinh Thiên Trạch cười khổ nói.

"Ta đi lên đỉnh núi, mở ra thủ sơn cấm chế." Trần Vận đạo trưởng gật gật đầu nói.

Trên Bạch Vân Sơn có thủ sơn cấm chế, loại cấm chế này không phải do tu sĩ bố trí, mà là trận thế do thiên địa tự nhiên diễn hóa ra.

Loại trận thế thiên nhiên này, trong giới tu hành còn gọi là phong thủy đại trận, chỉ cần có người có thể thúc giục là có thể vận chuyển trận thế, phát huy ra năng lực khó tin.

Trận thế của dãy Bạch Vân Sơn này gọi là Cửu Chân Cửu Huyễn Vân Ẩn Trận.

Một khi mở ra, mây tía đầy trời sẽ bao phủ toàn bộ dãy Bạch Vân Sơn.

Đem toàn bộ dãy núi bao trùm vào trong, ẩn nấp trong đó, mây mù không phá thì Bạch Vân Sơn không lo, sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Nhưng vấn đề là trận thế này muốn vận chuyển, nếu chủ động thúc giục sẽ tiêu hao lực lượng thiên địa mà trận thế tự nhiên tích lũy được, một khi tiêu hao hết, trận thế liền không cách nào vận chuyển.

Không phải vạn bất đắc dĩ, trận thế như vậy không ai dễ dàng mở ra.

Dãy Bạch Vân Sơn sở dĩ tụ tập rất nhiều Ngự Linh Sư, chính là vì trận thế nơi đây.

Nó có thể mang đến cho tất cả mọi người một cảm giác an toàn khác biệt.

Muốn kích phát trận thế, liền cần một môi giới.

Trong dãy Bạch Vân Sơn đã từng có Phong Thủy Sư đến đây tìm hiểu trận thế, từng lưu lại một môn pháp môn kích phát trận thế, pháp môn này nằm trong tay Trần Vận đạo trưởng.

Nhánh của hắn chính là người trấn thủ dãy Bạch Vân Sơn.

Trần Vận đạo trưởng không nói thêm gì, nhanh chóng đi tới đỉnh núi.

Trong tay đột nhiên đánh ra một đạo ấn quyết.

Xoạt!

Trong hư không đột nhiên hiện ra một đoàn mây mù, mây mù cuồn cuộn, thế mà lại ngưng tụ thành một cái vân chung.

Coong!

Vân chung phát ra một tiếng chuông vang vọng, một khắc sau, toàn bộ dãy Bạch Vân Sơn liền sống lại, vô số mây mù từ hư không, từ trong rừng núi, từ trong lòng đất, cuồn cuộn không ngừng tuôn ra.

Đồng thời chúng cấp tốc lan tràn, bao trùm toàn bộ dãy Bạch Vân Sơn, đặt mình trong đó, dường như tiến vào tiên cảnh.

Mà ở trong dãy núi, tầm mắt lại không hề bị mây mù cản trở, có thể rất nhẹ nhàng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Quả thật vô cùng thần dị.

"Hy vọng Cửu Chân Cửu Huyễn Vân Ẩn Trận này có thể chống đỡ được đám châu chấu kia."

Mở ra trận thế xong, Trần Vận đạo trưởng trở lại Tề Vân Quan, nhìn về phương xa, lộ ra vẻ nghiêm nghị.

Đúng lúc này, sắc mặt Mục Chí Nghiệp bỗng nhiên biến đổi, tròng mắt co rút kịch liệt, lớn tiếng hô: "Đến rồi!"

"Đến thật nhanh, tốc độ của đám châu chấu này thế mà lại nhanh như vậy, Trấn Tây Phủ e rằng đều sẽ xong đời."

Trên mặt Trương Xuân Vân, hoa dung thất sắc, một trận mờ mịt. Hoàn toàn có thể tưởng tượng được, thảm trạng của Trấn Tây Phủ sẽ nghiêm trọng đến mức nào. Tất cả hy vọng đều sẽ hóa thành hư ảo trước nạn châu chấu, bao nhiêu người sẽ vì vậy mà tuyệt vọng.

"Dãy Bạch Vân Sơn của chúng ta chắn ngay một nơi mà trùng triều phải đi qua, nếu có thể ngăn lại, Trấn Tây Phủ kia liền còn có thể cứu. Mấu chốt nhất là phải kéo chúng lại ở bên phía Bạch Vân Sơn này, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất tru diệt Xích Hoàng Thần, chỉ cần giết hắn, nạn châu chấu tự khắc sụp đổ." Phương Thiên Chính mở miệng nói.

Mở ra đại trận, mây mù vờn quanh, nhất định sẽ ngăn cản xu thế châu chấu bao phủ Trấn Tây Phủ.

Với năng lực của mây mù đại trận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị châu chấu phá vỡ.

Chỉ cần trong khoảng thời gian này, tìm được Xích Hoàng Thần, giết chết hắn, nạn châu chấu liền có thể sẽ tan đi.

Khả năng này cũng không phải là tuyệt đối, nhưng lại là hy vọng lớn nhất hiện tại.

"Xác thực có thể."

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, chỉ thấy Trương Hướng Nguyên đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, đi tới chậm rãi nói: "Thần đạo vốn là thần linh, thần phó thần tướng đều lấy thần linh làm căn bản.”

“Thần linh bất diệt, tự nhiên thần phó thần tướng đều sẽ anh dũng giết địch, liều lĩnh không sợ chết, thậm chí là bất tử bất diệt, Thần vực bất diệt, thần phó không chết.”

“Nhưng tương tự, nếu thần linh xảy ra vấn đề, thần phó cũng sẽ theo đó mà rơi rụng. Coi như không chết, cũng phải rơi vào trạng thái ngủ say, thậm chí là trở nên hỗn loạn tan vỡ."

Đối với Thần đạo, Trương Hướng Nguyên tự nhiên có tư cách ở đây thao thao bất tuyệt.

Hắn chính là tu sĩ Thần đạo.

"Nếu đã như vậy, thời gian phạt thần của chúng ta nhất định phải sớm hơn."

Trần Vận đạo trưởng gật gật đầu nói.

Hắn nhìn về phía chân trời, có thể nhìn thấy, ngay khi mấy người vừa dứt lời, chân trời chậm rãi bay lên một vệt mây đỏ rực. Mây đỏ không ngừng cuồn cuộn, đồng thời còn biến hóa thành những hình dạng khác nhau, vẻn vẹn chỉ trong một chén trà đã đến bên ngoài dãy Bạch Vân Sơn.

Nạn châu chấu rốt cuộc đã đến!

Hơn nữa còn là nạn châu chấu do Xích Hoàng Trùng hình thành.

Vầng mây đỏ thắm càng lúc càng gần, cảnh tượng che kín bầu trời khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được bầu không khí ngày càng ngột ngạt. Cuối cùng cũng làm cho tất cả mọi người nhìn rõ ra, từng mảng mây đỏ thắm kia thực chất là vô tận châu chấu vàng tràn ngập đất trời.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt đám người Trang Bất Chu, cũng không khỏi trợn mắt há mồm, tại chỗ hít vào một ngụm khí lạnh.

Hình ảnh đó quả thật quá đáng sợ.

Dường như trời cũng sắp sụp xuống.

Đàn châu chấu rốt cuộc đã đến trước dãy Bạch Vân Sơn, đối với mây mù đầy trời, chúng không hề sợ hãi chút nào. Đàn châu chấu màu đỏ thắm tựa như một ngọn núi lửa lớn đang sụp đổ, mang theo thế dời non lấp biển đập xuống dãy Bạch Vân Sơn.

Giờ khắc này, tất cả tu sĩ trong dãy Bạch Vân Sơn đều cảm thấy hô hấp như muốn ngừng lại.

Khi va chạm vào trên mây mù, một giây sau liền thấy mây mù cuồn cuộn, thế mà lại cuốn châu chấu vào trong.