Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Không chỉ có thần danh, trên mộ bia còn lưu lại mộ chí thuộc về Xích Hoàng Thần.

Trên mộ chí miêu tả đủ loại sự tích của Xích Hoàng Thần, ngày thành thần, thậm chí là ngày ngã xuống, những đại sự đã trải qua, hết thảy đều ở trong đó. Có thể nhìn ra, nhiều trong đó đều là văn tự Xích Hoàng Thần tự mình tán dương chính mình.

Tự mình viết mộ chí cho mình, đây là quyền lực cuối cùng của những thần linh dùng Phiền Lung Tỏa Thiên Phù đúc nên thần mộ.

Đây là tôn nghiêm cuối cùng của một vị thần linh.

Ít nhất mộ chí tự mình khắc sẽ không bị người ngoài bóp méo, tùy tiện biên soạn, để cho mình phải chịu tiếng xấu oan uổng, bị gán cho những sự thật giả tạo, hoặc phải gánh lấy những oan ức không đáng có.

Thực sự cầu thị, đó là quyền lực cuối cùng của bọn hắn.

Bên ngoài bia mộ, có thể thấy rõ Trương Hướng Nguyên đang lẳng lặng đứng thẳng. Hắn ở trong trùng cốc, chưa từng hoàn toàn tiến vào thần quốc, dường như cũng không bị Phiền Lung Tỏa Thiên Phù ràng buộc trong thần quốc, nên đã kịp thời thoát thân rời đi.

Nhìn thần danh và mộ chí trên mộ bia, giữa hai hàng lông mày hắn lập lòe thần sắc khác thường, mang một vẻ phức tạp không nói nên lời.

Thật lâu không nói.

“Ta sẽ mang theo kỳ vọng của chúng ta, tiếp tục đi tới. Bách tính Trấn Tây Phủ này, từ nay về sau đều sẽ được cứu rỗi.”

Trương Hướng Nguyên hít sâu một hơi, chậm rãi nói, rồi cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài Ma Trùng Cốc.

Hắn muốn đi ban cam lộ cho bách tính Trấn Tây Phủ, phổ độ chúng sinh, giải cứu lê dân bá tánh vẫn còn đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

Những người bị vây trong thần mộ đã không thể cứu được nữa.

Bọn hắn căn bản không thể trốn thoát, chỉ có thể trở thành vật bồi táng cho chủ nhân thần mộ.

Đây là chân lý không đổi từ thiên cổ đến nay.

Không vào được, không ra được, đây chính là thần mộ.

Có lẽ có người có thể phá vỡ thần mộ, chỉ bất quá, cái giá phải trả và lực lượng cần có đều không phải thứ dễ dàng làm được. Chẳng ai nguyện ý đi đụng chạm thần mộ, bên trong thần mộ ẩn chứa lời nguyền của thần linh.

Có người nói, nó liên kết với Quy Khư.

. . . .

Răng rắc!

Xoạt xoạt xoạt!

Mà bên trong thần mộ, trong thần quốc.

Sau khi Xích Hoàng Thần lấy tự thân hiến tế Phiền Lung Tỏa Thiên Phù, có thể nhìn thấy, trong hư không thần quốc đã phủ đầy những sợi thần liên màu vàng dày đặc, ngang dọc đan xen khắp thiên địa.

Thần quốc vốn sắp tan vỡ, dưới sự bao trùm của thần liên, vậy mà đã ngừng tan vỡ, ngược lại còn tiếp tục duy trì ở một trạng thái tương đối ổn định.

Xích Hoàng Trùng cùng Xích Diễm MA, Dung Nham Cự Nhân vốn đang chém giết đại chiến trong thần quốc, bỗng ầm ầm héo tàn. Rất nhiều côn trùng quay về thần điện, Xích Diễm Ma không còn lòng dạ nào chém giết, rơi vào tuyệt vọng, Dung Nham Cự Nhân thì chìm vào lòng đất.

Thần của chúng đã ngã xuống.

Chúng cũng theo đó mà đi đến tịch diệt.

Một nỗi ưu thương lan tràn khuếch tán trong toàn bộ thần quốc, khí thế này khiến cho tất cả mọi người đang ở trong thần quốc đều có thể cảm nhận được một nỗi bi thương xuất phát từ nội tâm.

Thần quân tiêu tan, khiến cho đại chiến hoàn toàn kết thúc.

Bất quá vẻ mặt của đám người Trần Vận lại chẳng hề có nửa điểm vui mừng.

Xích Hoàng Thần chết rồi.

Thế nhưng kiểu chết này lại là kết quả mà bọn hắn hoàn toàn không liệu được, cũng càng không muốn nhận lấy.

Một tòa thần mộ đã triệt để khiến bọn hắn phải tuẫn táng trong thần quốc này, quả thực chính là ngọc đá cùng vỡ, thủ đoạn này thật sự làm người ta giận sôi.

“Đạo trưởng, Phiền Lung Tỏa Thiên Phù rốt cuộc có biện pháp nào phá vỡ không? Nếu không có cách rời đi, bị vây trong thần quốc này, chúng ta sẽ chẳng khác nào đang đợi chết.” Phương Thiên Chính sắc mặt nghiêm nghị, nhìn về phía Trần Vận đạo trưởng, mở miệng hỏi.

Ở trong thần quốc chẳng khác nào tự sát mãn tính, tử vong tuyệt đối đã ở ngay trước mắt.

Bất cứ lúc nào cũng có thể giáng xuống.

Không có đồ ăn, thức uống, vật dụng, một khi tài nguyên tiêu hao hết, thứ chờ đợi mọi người chính là tử vong.

“Đây là Phiền Lung Tỏa Thiên Phù, cũng là thần mộ trong truyền thuyết. Đừng nói là ta, cho dù là cường giả Ngưng Phách, Tụ Phách cảnh, cũng không cách nào phá vỡ ràng buộc của thần mộ.”

“Nơi này chính là một cái lao tù, một tòa nghĩa địa. Lần này là tính sai rồi, không ngờ trong tay Xích Hoàng Thần vẫn còn có lá bài tẩy như vậy. Năm đó trong đại chiến, nhiều lần sắp ngã xuống ngủ say đều không lấy ra, vậy mà lại dùng ở đây. Chúng ta muốn trốn thoát, e rằng khó như lên trời.”

Trần Vận đạo trưởng cười khổ lắc đầu.

Dưới tình huống này, đừng nói là hắn, cho dù hắn mạnh hơn gấp mười gấp trăm lần cũng đừng hòng phá vỡ.

Có người nói, Phiền Lung Tỏa Thiên Phù này là do có người từ một khối thiên bi tìm hiểu ra, nhờ đó mà sáng tạo ra đạo thần phù này. Vừa xuất thế, quỷ khóc thần gào, thiên địa hạ xuống huyết vụ, dị tượng liên tục, biết bao cường giả vì thế mà chấn động.

Muốn phá vỡ, nói dễ hơn làm.

Những người khác nghe vậy, sắc mặt đều là một trận ảm đạm.

Không ngờ lần này thật sự đường cùng rồi.

“Phu quân, ta đi cùng ngươi.”

Trương Xuân Vân nhìn Đinh Thiên Trạch, bước tới nắm lấy tay hắn, ôn nhu nói.

Sống là phu thê, chết cùng huyệt, đây chưa hẳn không phải là một chuyện làm người ta hâm mộ.

Biết bao nhiêu phu thê ao ước cũng không được.

Liễu Hòe Thanh mấy người nhìn thấy, sắc mặt nhất thời tối sầm lại, cảm giác tâm linh bị đả kích kịch liệt, gấp một vạn lần bạo kích.

Đều sắp chết cùng nhau ở đây rồi mà còn phải chịu đựng sự công kích của thức ăn cho chó.

Chuyện này thực sự quá đáng.

Trang Bất Chu thấy vậy cười lắc đầu, đoạn nhìn về bốn phía thần quốc.

Sau khi biết đây là Phiền Lung Tỏa Thiên Phù, ngay lúc đầu tiên hắn lập tức cảm thụ thế giới Bỉ Ngạn, phát hiện liên hệ giữa mình và Bỉ Ngạn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, thậm chí liên hệ giữa Bỉ Ngạn và ngoại giới cũng tương tự không có ảnh hưởng. Có thể nói, mượn thế giới Bỉ Ngạn, chính mình có thể dễ dàng vượt qua cách trở của thần mộ này, thoát khỏi sự ràng buộc của nó.

Nơi này không phải là lao tù, cũng không phải gông xiềng.

Biết được điểm này, tâm tình tự nhiên không giống, cái gọi là tuyệt vọng lại càng không thể nói tới.

Bất quá Trang Bất Chu cũng không nói nhiều, mà xoay người đi về phía những tòa thần điện trong thần quốc.

Những thần điện này đến hiện tại vẫn sừng sững, lúc Xích Hoàng Thần thức tỉnh cũng đã tồn tại, địa vị trong thần quốc có thể tưởng tượng được là quan trọng nhất. Bảo vật mà hắn dùng thân phận thực lực thu thập được, không nghi ngờ đều ở trong những thần điện này.

Trong tình huống bình thường, khi bị vây trong thần mộ.

Dù trong thần điện có bảo vật tốt đến đâu, đối với bọn hắn mà nói cũng không có chút ý nghĩa nào, mang không đi thì cầm trong tay cũng chỉ là một đống phế phẩm, chẳng còn giá trị. Trong lòng hắn họ đâu còn tâm tư tầm bảo.

“Ta không tin, thần mộ này thật sự không cách nào phá vỡ.”

Nam Cung Thanh hiển nhiên vô cùng không cam tâm, lấy ra chiến cung, hướng về phía hàng rào thần quốc bắt đầu thử nghiệm, muốn xem có thể tìm được điểm yếu của thần mộ hay không, tìm được kẽ hở, phá vỡ ràng buộc, mở ra một con đường sống.

Ngồi chờ chết, tuyệt đối không thể.

Không chỉ có hắn, mấy người Phương Thiên Chính cũng dồn dập bắt đầu thử.

Chưa đến cuối cùng, bọn hắn sẽ không từ bỏ.

Dù nhìn thấy bóng lưng Trang Bất Chu đi tới thần điện, bọn hắn cũng không để ý. Ở đây không phá được hàng rào, tìm thấy bao nhiêu bảo bối cũng chỉ là công dã tràng, một điểm ý nghĩa cũng không có.

Ngược lại, nhìn bảo vật mà không mang đi được, chỉ là một chuyện nát lòng.

“Trang đạo hữu tâm tính siêu tuyệt, bị giam trong lồng chim mà vẫn có thể biểu hiện tự nhiên, không bị ảnh hưởng, thực sự khiến bần đạo kính phục.” Trần Vận đạo trưởng đi tới bên người Trang Bất Chu, thở dài nói: “Đáng tiếc, lấy tư chất của đạo hữu, nếu không bị vây ở thần mộ, ở ngoại giới hoàn toàn có khả năng, theo thời gian, tất thành tuyệt đại thiên kiêu. Bị nhốt ở đây, thực sự là tổn thất của Nhân tộc ta, là tổn thất của Xích Triều giới ta, thương thiên đố anh tài!”

Trong giọng Trần Vận có thể nghe ra một tia hối hận, không nên để Trang Bất Chu đi vào, đến nỗi phải sa vào trong thần mộ.

Thiên kiêu như vậy nếu chôn thây nơi đây, quả thực là thiên địa bi ai.

Trang Bất Chu nghe vậy, cười nhạt nói: “Trời không tuyệt đường người, thế gian này chưa từng có chuyện gì tuyệt đối, thần mộ tuy lợi hại, nhưng chưa hẳn thật sự khó giải, nói không chừng có thể tìm được phương pháp rời đi. Càng là tuyệt vọng, càng phải tỉnh táo. Điên cuồng hỗn loạn không thể mang lại chỗ tốt cho tự thân, chỉ khiến mọi việc càng ngày càng gay go, chỉ có tỉnh táo mới có thể tìm được phương pháp chính xác.”

Giọng nói Trang Bất Chu không thiếu tự tin.

“Đạo hữu cảm thấy còn có thể rời đi?”

Trần Vận đạo trưởng nghe xong, trong mắt có một tia kinh ngạc, chậm rãi nói: “Trong thần mộ, Giới Linh Chu không có cách nào phá tan. Nếu Giới Linh Chu của ngươi có thể thăng cấp đến phẩm cấp cao hơn, còn có cơ hội phá vỡ ràng buộc của thần mộ, chỉ là cấp Lăng Vân, hầu như không thể nào làm được.”

“Không sai, lúc sử dụng Phiền Lung Tỏa Thiên Phù, Xích Hoàng Thần cũng đã tính đến thân phận của ngươi, liệu định rằng cho dù ngươi là Giới Linh Sư cũng tuyệt đối không thể từ trong thần mộ trốn thoát. Lần này, chúng ta thật sự có thể sẽ phải tuẫn táng vì nó, chôn xương ở đây.”

Phong Khinh Vũ không biết từ khi nào đi tới, trên mặt nàng bình tĩnh, dường như không nhìn ra vẻ tuyệt vọng quá lớn, ngược lại có một loại thong dong và hờ hững.

Trang Bất Chu nhìn nàng một cái.

Nàng rất đẹp, một thân vóc người lại càng không thể soi mói, đôi chân thon dài càng thêm đáng chú ý.

Tu vi chiến lực của nàng cực mạnh, đây cũng không phải là bình hoa, đã là một pháp tu Trúc Cơ cảnh, sự tu luyện các loại pháp thuật thần thông của nàng có thể nói là kinh diễm.

Vừa rồi trong đại chiến, pháp thuật thuộc tính Phong lại càng thi triển xuất thần nhập hóa.

Trong cùng cấp bậc, chiến lực của nàng thuộc hàng đứng đầu.

Pháp tu cần không ngừng luyện tập các loại pháp thuật, lĩnh ngộ chân ý ẩn chứa bên trong, cuối cùng ngưng tụ ra pháp thuật hạt giống trong khí hải, hình thành một tấm phù lục hạt giống.

Điểm này kỳ thực đối với bất kỳ tu sĩ nào cũng tương đồng, chỉ bất quá pháp tu lại càng thêm cực đoan mà thôi, không ngừng đem tinh lực đặt vào việc tu hành pháp thuật, ngưng tụ ra càng nhiều phù lục hạt giống, để làm được trong một ý nghĩ liền có thể kích phát pháp thuật thần thông, thậm chí là tổ hợp ra nhiều pháp thuật thần thông hơn nữa.

Một pháp tu thuần túy, ngươi căn bản không biết hắn rốt cuộc đã tu ra bao nhiêu pháp thuật hạt giống. Đạo thai ngưng tụ ra tất nhiên sẽ thiên về phương hướng thi triển và tu luyện pháp thuật.

“Xích Hoàng Thần cũng thành danh đã lâu, thực lực không tầm thường, trong thần điện này hẳn có cất giấu bảo vật. Tuy rằng hắn còn chưa thức tỉnh, nhưng cũng đủ để đáng mong chờ, nói không chừng có thể từ bên trong tìm được biện pháp rời đi.” Trang Bất Chu cười nói.

“Đến cả Phiền Lung Tỏa Thiên Phù cũng có thể lấy ra được, ta cũng thật tò mò Xích Hoàng Thần này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thứ tốt, xem cũng không sao.”

Trần Vận đạo trưởng cười gật đầu nói.

Tìm không được biện pháp thì không cách nào rời đi, chẳng bằng xem thử những thứ Xích Hoàng Thần cất giấu.

Cũng không chắc sẽ không có niềm vui bất ngờ.

Ba người vừa nói vừa đi, rất nhanh liền đi vào thần điện.

Có thể nhìn ra, bên trong thần điện tràn ngập uy nghiêm lẫn thần tính.