Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Thần từ chúng sinh mà đến!

Thần tính phân thiện ác.

Thiện thần lấy lễ tạ thần chúng sinh, thoả mãn nhu cầu của chúng sinh, ban thần ân, hành xử thần chức của tự thân, thay trời trông coi vạn dân, tự nhiên thu được hương hoả nguyện lực.

Ác thần thì lấy việc doạ dẫm chúng sinh, gây ra tai hoạ, để thiên hạ sinh linh không thể không kính nể, không thể không cung phụng. Trong sự cung phụng đó, hội tụ hương hoả nguyện lực ẩn chứa đủ loại e ngại, kính nể…, các loại tạp niệm không ngừng, thường thường có thể khiến ác thần diễn sinh ra các loại thần chức hung ác.

Kính nể, sợ hãi so với tín ngưỡng thì dễ dàng hơn.

Thần phân thiện ác, Nhân có thiện ác, chúng sinh đều có thiện ác chi tâm.

Thiện và ác là hai bộ mặt của một người.

Thiện là ta, ác cũng là ta.

Nếu có thể chia ra làm hai, Thiện thần là ta, Ác thần cũng là ta.

Thiện ác song sinh, hỗ trợ lẫn nhau, có thể chứng Thần đạo.

Mở quyển điển tịch ra, bên trong mở đầu chính là khái quát về thiện ác.

Đây là một phần công pháp cực kỳ quỷ dị, dĩ nhiên là dùng bí pháp đặc thù, trong tình huống tự thân ngã xuống chỉ còn lại linh hồn, sẽ chia ra làm hai, rồi đầu thai chuyển thế, đi lên con đường Thần đạo, mượn bí pháp của thần đạo để trở thành một loại trạng thái đặc thù thiện ác song sinh.

Khi đạt tới trình độ nhất định, thậm chí còn có thể nhờ đó mà hợp hai làm một, thành tựu Cổ Thần chi đạo. Mọi thứ trong đó có thể nói là ý nghĩ kỳ lạ, những thứ miêu tả trong điển tịch đều là một loại phỏng đoán.

Có thể thành công hay không, đó đều là ẩn số.

Nhưng không nghi ngờ chút nào, một khi thành công, tự thân chia ra làm hai, tu hành tương tự, hội tụ hương hỏa nguyện lực, một thể song sinh, chỗ tốt mang đến là không cách nào đánh giá.

Hơn nữ mấu chốt nhất chính là thiện ác thân, chỉ cần một bên còn tồn tại, chẳng khác nào tự thân sẽ không chết. So với người thường là nhiều hơn một cái mạng, thậm chí tương lai chưa hẳn không có cơ hội để nửa kia đã ngã xuống lại lần nữa phục sinh.

Thần đạo mượn chúng sinh nguyện lực, thường thường có thể sản sinh những biến hoá phi thường.

"Thú vị, cái này thật sự có ý tứ."

Trang Bất Chu nhìn bản điển tịch này, trong mắt loé ra một tia kinh dị.

Sau khi trầm ngâm một lát, hắn đưa tay đem quyển Thiện Ác Song Sinh Kinh này thu vào Bỉ Ngạn, liếc nhìn Trần Vận và Phong Khinh Vũ vẫn còn đang xem xét bảo vật xung quanh, không nói thêm gì về chuyện của bản điển tịch này.

"Đạo trưởng, Khinh Vũ cô nương, bên này có vạn cuốn điển tịch, không biết hai người có cần không. Nếu cần, không bằng cùng nhau sao chép một phần." Trang Bất Chu cười hỏi.

Ngược lại, những điển tịch này hắn nhất định phải mang đi, dẫu không phải nguyên bản cũng muốn lấy đi bản sao.

"Ngươi nếu muốn thì cứ tuỳ ý sao chép, những thứ này đều là vật vô chủ, ai hữu dụng thì người đó lấy đi, không ai nói gì đâu."

Trần Vận đạo trưởng cười nói.

Điển tịch có thể sao chép, nguyên bản giữ lại hay không cũng không đáng kể, hiện tại bọn hắn còn chưa thấy hy vọng rời đi.

"Có lẽ sẽ có cơ hội thoát vây." Trang Bất Chu lại nói.

Bất kể lúc nào, cũng không nên đánh mất sự trông ngóng vào hy vọng.

Sau khi cướp đoạt bảo khố một lần, ba người lập tức đi ra.

Bọn hắn tìm một gian phòng trong thần điện, chuẩn bị ở lại.

Nếu đã bị vây trong thần mộ, bọn hắn cũng không thể trực tiếp động thủ tự sát, chưa tới cuối cùng, không ai lại từ bỏ hy vọng sống sót.

Không bao lâu sau, đám người Phương Thiên Chính cũng đều tiến vào trong thần điện, đến bảo khố đi dạo một vòng. Trước kia bao nhiêu bảo vật giá trị liên thành, cuối cùng lại không có được niềm vui sướng, mà chỉ có một loại tâm tình cực kỳ phức tạp vang vọng.

Hứng thú cướp đoạt bảo vật trái lại không lớn.

Sau khi thử các loại phương pháp, mọi người cuối cùng hội tụ trong đại điện.

Trang Bất Chu, Phương Thiên Chính, Phong Khinh Vũ, Trần Vận, Tề Vân, Đinh Thiên Trạch, Trương Xuân Vân, Liễu Hòe Thanh, Nam Cung Thanh, Giá Cô, Mục Chí Nghiệp.

Mười một người tụ tập trong đại điện, khí tức ngột ngạt toả ra từ trên người họ khiến toàn bộ thần điện đều có vẻ nặng nề, áp suất thấp làm cho người ta hô hấp cũng trở nên có chút khó chịu.

"Làm sao bây giờ, Xích Hoàng Thần lần này là hoàn toàn chuẩn bị cùng chúng ta đồng quy vu tận, ngọc đá cùng vỡ. Cấm chế trong thần mộ quá mạnh mẽ, ta cảm giác được, thần thông đánh ra đi không những không phá tan được phong ấn, trái lại tất cả lực lượng đều biến mất không thấy, hơn nữa phong ấn toả ra từ thần mộ còn đang không ngừng tăng mạnh." Sắc mặt Phương Thiên Chính khó coi nói.

Vừa rồi hắn đã phát động các loại công kích vào hàng rào thần quốc xung quanh, đánh ra từng đạo thần thông, nhưng những thần thông đó trái lại biến thành chất dinh dưỡng cho thần mộ, chuyện này thực sự khiến người ta khó chịu.

Công kích không thể phá huỷ thần mộ, cuối cùng sẽ chỉ trở thành chất dinh dưỡng của thần mộ.

Điểm này càng thêm khiến người ta tuyệt vọng.

Muốn đánh phá thần mộ, quả thực là khó như lên trời.

"Quy tắc trong thần quốc này đã phát sinh thay đổi, sau khi hóa thành thần mộ, nơi này đã tìm không thấy bất kỳ linh khí thiên địa nào, không cách nào từ ngoại giới rút lấy linh khí thiên địa để tu luyện.”

“Muốn tu luyện, chỉ có thể dùng năng lượng tinh thạch, thậm chí là rút lấy từ các loại linh thực. Một khi tài nguyên tiêu hao hết, con đường tu hành của chúng ta sẽ bị đoạn tuyệt. Không có linh khí thiên địa, chúng ta ngay cả ích cốc cũng không làm được, dần dần rồi sẽ chôn thây tại đây." Mục Chí Nghiệp trầm giọng nói.

Hắn là Linh Thực Phu, đối với cảm ứng linh khí thiên địa là nhạy bén nhất, chỉ là hắn không phải Thần Nông Sĩ, không có nội thế giới, bồi dưỡng không được linh rau linh cốc cuồn cuộn không ngừng.

Hơn nữa thần mộ phong toả tất cả, dù là nội thế giới, chỉ sợ cũng không cách nào từ ngoại giới rút lấy linh khí thiên địa. Trong tình huống không có linh mạch, nếu thai nghén một phần tài nguyên sẽ khiến linh khí trong nội thế giới tiêu hao một phần, cuối cùng khi linh khí tiêu hao hết, nội thế giới cũng sẽ khô cạn, tàn lụi, thậm chí là đổ nát.

Đây là ép bọn bọn hắn lên tuyệt lộ, tựa như tự sát mãn tính.

"Chúng ta e là thật sự muốn chôn thây tại đây, bất quá trước khi tài nguyên tiêu hao hết, vẫn còn có thể kéo dài hơi tàn. Vừa rồi ta vào trong bảo khố xem qua, tuy rằng có không ít bảo vật, nhưng lại không có quá nhiều tài nguyên có thể tăng trưởng tu vi, tinh thạch năng lượng cũng không có. Cứ tiếp tục như thế này, chúng ta chống đỡ không được bao lâu." Trần Vận đạo trưởng chậm rãi nói.

"Cùng là đồng đạo một phen, có thể tru diệt Xích Hoàng Thần, giải trừ tai ương cho ngàn tỉ sinh linh, cho dù có chết, cũng coi như không tiếc. Chỗ ta có một vò trăm năm Xuân Giang Nhưỡng, nếu nhất định phải chôn thây tại thần mộ này, chúng ta có thể chết chung một mộ, cũng coi như là duyên phận hiếm thấy. Đến đây cùng uống một chén, để vẹn toàn phạt thần chi nghĩa của chúng ta."

Nam Cung Thanh hít sâu một hơi, lấy ra một vò rượu, lại lấy ra từng cái bát lớn, mở vò rượu ra, hương rượu thuần khiết tự nhiên rót vào trong bát.

Từng trận mùi rượu thơm nức mũi, hắn phất tay, những bát rượu này tự nhiên rơi xuống trước mặt mỗi người.

"Đến, cạn bát này."

Nam Cung Thanh cười nói.

"Tốt, cạn!"

Đám người Trang Bất Chu dồn dập giơ bát rượu lên, xa xa thi lễ một cái, rồi ngửa đầu uống cạn sạch sành sanh.

Choang!

Nam Cung Thanh ném bát rượu trong tay xuống đất, phất tay hào hiệp đi về phía một toà cung điện. Dù nhất định phải chết, cũng phải chết một cách thong dong.

"Phu thê chúng ta cũng cáo từ."

Đinh Thiên Trạch cùng Trương Xuân Vân cũng đứng dậy nói.

Sau đó, hai người xoay người đi về phía cung điện khác.

Những người khác cũng lần lượt rời đi.

Trước khi không tìm được phương pháp thoát ly, mỗi người đều muốn yên tĩnh một mình.

Trang Bất Chu cũng tìm một toà cung điện làm nơi ở, cung điện vô củng trống trải, đương nhiên điều này cũng không quan trọng lắm.

Ý niệm vừa động, Trang Bất Chu đã trở lại bên trong Bỉ Ngạn, lực lượng của thần mộ căn bản không cách nào ảnh hưởng đến Bỉ Ngạn, hắn ra vào tất cả đều như thường.

Trong Thư viện Thiên Đạo, sau khi sao chép hơn vạn cuốn điển tịch vào, kho sách của thư viện lại lần nữa được phong phú.

Điểm này Bạch Thiên Thiên là rõ ràng nhất, nàng cảm giác được rõ rệt số lượng sách trong thư viện đang gia tăng, bổ sung thêm một lượng lớn công pháp điển tịch phương diện Thần đạo.

Trong Thiên Bảo Các, tương tự cũng thêm ra rất nhiều trân bảo.

Giờ khắc này, Trang Bất Chu đang ở trong Thiên Bảo Các, ánh mắt nhìn về phía đóa mây trắng kia.

Thanh Linh Vân.

Cấp bậc: Hoàng giai nhất phẩm

Ẩn chứa đặc tính: Thanh

Diễn sinh thần thông: Biển mây Thiên cung

Bạn sinh nguyền rủa: Khế Ước giả nhất định phải chặt đứt hai chân của bản thân.

"Nguyền rủa ẩn chứa trong Nguyền Rủa Di Vật này quả thật làm cho người ta không dám dễ dàng thử nghiệm. Bất quá đối với những người mà hai chân xảy ra vấn đề, không cách nào cất bước mà nói, nguyền rủa này trái lại là thùng rỗng kêu to." Trang Bất Chu nhìn thấy, mỉm cười.

Nhiều nguyền rủa cũng không phải là khó giải, đối với một số nhóm người đặc thù mà nói, trái lại không thành vấn đề.

Tỷ như một số nguyền rủa khiến người ta mù loà, nhưng nếu đối tượng vốn là người mù, cái nguyền rủa đó có hay không, hầu như không có khác biệt. Vì lẽ đó, tìm kiếm Nguyền Rủa Di Vật, cũng phải chú ý phương thức phương pháp.

Một số nguyền rủa, thậm chí còn có thể lẩn tránh.

"Ta nhớ ra, trước đây còn nhận được một cái Nguyền Rủa Di Vật."

"Phải, là cái này."

Trong lòng Trang Bất Chu loé qua một tia trầm tư, trong nháy mắt tiếp theo, một cái Nguyền Rủa Di Vật liền theo đó xuất hiện ở trước mặt.

Nhìn kỹ lại, đó rõ ràng là một khối bùn.

Đen nhánh một mảng, khiến người ta nhìn thấy liền không tự chủ sinh ra chán ghét.

Trọc Bùn.

Cấp bậc: Hoàng giai nhất phẩm

Ẩn chứa đặc tính: Trọc

Diễn sinh thần thông: Ăn mòn

Bạn sinh nguyền rủa: Cả người hoá thành bùn lầy, vĩnh viễn không được siêu thăng.

"Thiên địa sơ khai, thanh khí dâng lên, trọc khí chìm xuống. Thanh trọc đối lập, thanh khí hoá thành vòm trời, trọc khí diễn sinh đại địa. Một thanh một trọc, chính là trời và đất."

"Bạch Ngọc Kinh cần hoàn toàn tấn cấp Lăng Vân, đạo tiên thiên linh trận thứ hai khi tấn cấp ẩn chứa hai cái mắt trận, lấy hai loại nguyền rủa hạt nhân đối lập làm mắt trận, trái lại có khả năng lớn hơn diễn sinh ra đặc tính đỉnh cấp."

"Một thanh một trọc, có cơ hội rất lớn diễn sinh ra đặc tính đỉnh cấp. Thử một chút, chưa chắc đã không được."

Trong đầu Trang Bất Chu nhanh chóng loé qua từng đạo ý nghĩ.

Hiển nhiên Bạch Ngọc Kinh nhất định phải tấn cấp, bây giờ phạm vi Bạch Ngọc Kinh đến cùng vẫn là quá nhỏ, nhất định phải mở rộng mới được, khi đó mới có được sức mạnh chân chính để mở ra Bạch Ngọc Kinh.

Nói làm liền làm, hiện tại Trang Bất Chu đã không cần phải chần chờ.

Hắn đi tới trước Tạo Hóa Tiên Trì.

"Lấy Thông Linh Bảo Ngọc làm chủ tài, những linh tài thiên địa khác làm phụ, bắt đầu nung nấu Tạo Hóa Tiên Ngọc."

Trang Bất Chu không chần chờ, ý niệm vừa động liền nhìn thấy một khối Thông Linh Bảo Ngọc to bằng nắm tay đột nhiên xuất hiện.

Khối Thông Linh Bảo Ngọc này là vừa tìm thấy trong bảo khố của Xích Hoàng Thần, là một linh vật tiên thiên. Trong bảo khố còn có lượng lớn ngọc thạch, thậm chí là Linh Ngọc phẩm chất không tồi.

Những thứ này đều bị Trang Bất Chu cất đi, hiện tại vừa vặn có thể dùng tới.

Những tài liệu này trực tiếp được đưa vào trong Tạo Hóa Tiên Trì, có thể nhìn thấy, bên trong tiên trì có từng trận tiên quang lưu chuyển.

Các loại tài liệu lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà bị nung nấu, nhiều bộ phận đều bị luyện hoá dưới tiên quang, hoá thành hư vô, thứ lưu lại đều là tinh tuý bên trong tinh tuý, là tinh tuý của linh tài, nung nấu thành từng đoàn thần dịch.