Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Tình cảnh này tự nhiên rơi vào trong mắt mọi người trong tửu lâu, sắc mặt Trương Ngân Long biến đổi, nhìn thấy tên ăn mày kia, thấy cái bát trong tay hắn, rõ ràng trong con ngươi hiện lên một tia khiếp sợ nồng đậm.
Trang Bất Chu khẽ cau mày, mang theo một tia ý lạnh nói, "Thân là một Ngự Linh sư, vậy mà lại làm ra loại chuyện lừa gạt bách tính bình thường, dựa vào năng lực trực tiếp cưỡng ép tài vật của người khác, lấy phúc của người làm lợi cho mình. Người ta không muốn thì thôi, lại ép người khác phải chịu, hắn làm việc ngang ngược như vậy, có thể hỏi qua ý kiến của chủ nhân bánh bao chưa, mạnh mẽ yêu cầu, cái này há ăn mày gây ra khác gì bọn cướp đâu. Ngự Linh sư chẳng lẽ không có quy củ sao?"
Chuyện này nói lớn nói nhỏ đều được, nhưng trong mắt hắn, lại là Ngự Linh sư không tuân thủ quy củ, dùng năng lực của mình để giành lấy lợi ích, còn lấy phúc của người làm lợi cho mình, loại hành vi này đủ khiến người ta căm ghét.
Hắn đến thế giới này, thực ra có rất nhiều chức nghiệp có thể làm, vì sao lại chọn làm bộ khoái, đó là bởi vì, bộ khoái xem như là một thành viên quan chức, có thể tiếp xúc với nhiều chuyện người thường không thể tiếp xúc, quan trọng nhất là trở thành bộ khoái, có thể duy trì trật tự, bảo vệ quy củ.
Có quy tắc mới có thể khiến một nơi có thể tồn tại, không rơi vào hỗn loạn thực sự.
Quan phủ triều đình, dù có hủ bại đến đâu vẫn có những quy củ cần phải giữ.
Mà hiện tại đối với Ngự Linh sư, cảm giác trong lòng hắn liền trở nên không tốt.
Ngự Linh sư nắm giữ năng lực mà người thường không thể có, siêu thoát phàm tục, có thể nói là siêu phàm, người như vậy nếu không có quy tắc ràng buộc, thật sự muốn làm loạn, đó chính là đại họa.
"Thiên Mệnh Bát, đó là Thiên Mệnh Cái, trước đây vẫn hoạt động ở Đại Tuyền Phủ, vậy mà lại đến nơi này, đã sớm nghe nói hắn đi Vô Tận chi hải, sao lại đột nhiên trở về, xem ra hẳn là cũng nhận được tin Hồng lâu xuất thế, cố ý quay về."
Trương Ngân Long nhìn thấy, ánh mắt ngưng lại, có thể nhìn ra một tia khiếp sợ mãnh liệt, hiển nhiên lão ăn mày này tuyệt đối không phải người bình thường, hơn nữa là người hắn không dám trêu chọc.
"Thiên Mệnh Cái, Vô Tận chi hải?" Trong mắt Trang Bất Chu hiện lên một tia kinh dị, lập tức thu lại, ghi nhớ trong lòng.
Mà đúng lúc này, lão ăn mày đang trên đường đột nhiên quay đầu nhìn về phía tửu lâu, ánh mắt trực tiếp rơi lên người Trang Bất Chu, trên mặt lộ ra một nụ cười sâu xa, tựa như vừa rồi, tất cả lời nói đều đã lọt vào tai hắn.
Trang Bất Chu âm thầm cảnh giác.
Bị lão ăn mày này nhìn, mơ hồ cảm thấy có một loại áp lực vô hình ập tới.
Thiên Mệnh Cái này tuyệt đối không đơn giản, cũng không phải Ngự Linh sư bình thường.
Tuy nhiên Trang Bất Chu cũng không sợ, nếu hắn đã nói, vậy thì dám gánh chịu.
Thật sự chỉ vì mấy câu nói mà kết thù, thì đã là địch cũng chẳng sao.
"Hiện tại Đại Lương đã thành lập Trấn Ma Ty, trong Trấn Ma Ty mời chào rất nhiều Ngự Linh sư, phân bố khắp nơi, ký kết khế ước cùng Ngự Linh sư thiên hạ, Ngự Linh sư không được tùy ý làm loạn trong phàm tục, tranh đấu giữa Ngự Linh sư chỉ dừng lại ở giữa các Ngự Linh sư, không được lan đến phàm nhân. Một khi vi phạm, Trấn Ma Ty sẽ xuất thủ bắt giữ, nhưng lệnh cấm này thi hành cũng không thuận lợi, ai đồng ý thì tuân thủ, ai không muốn thì vẫn trắng trợn không kiêng dè. Nhưng nhìn chung vẫn có trật tự, có thể duy trì được ổn định thế cục nhất định." Trương Ngân Long chần chừ một chút rồi nói.
Muốn ràng buộc những người nắm giữ năng lực siêu phàm như Ngự Linh sư, hiển nhiên không đơn giản như vậy, dù sao có năng lực rồi, sức mạnh này mang đến dục vọng bành trướng, không phải ai cũng có thể khống chế được, tâm tính siêu nhiên, coi bách tính bình thường như kiến hôi, cũng không phải hiếm gặp.
Vì vậy mà tạo nên giết chóc cũng không ít, nhiều sự kiện đều bị phân loại là sự kiện quỷ dị, nhưng phần lớn Ngự Linh sư đều biết, nhiều là do Ngự Linh sư tự mình gây ra.
Ngự Linh sư mượn nguyền rủa di vật thành tựu, phần lớn đều sẽ chịu ảnh hưởng, tâm tính phát sinh biến hóa. Sẽ xuất hiện các loại di chứng về sau, nghiêm trọng thì sẽ đi đến con đường làm hoạ, bởi vậy trật tự chẳng qua chỉ là giữ gìn một lớp da mặt mà thôi.
Thật sự tin tưởng, nói không chừng chết lúc nào cũng không biết.
Dĩ nhiên cơ bản vẫn là có trật tự, chuyện trước mắt Thiên Mệnh Cái mạnh mẽ ăn xin, cũng là chuyện bình thường.
Nếu ngay cả chuyện này cũng không chịu nổi, thì thế gian này đâu đâu cũng là ô uế.
"Tiểu huynh đệ, ngươi cảm thấy cách làm vừa rồi của ta có gì không đúng sao?"
Lão ăn mày kia đột nhiên hướng về phía Trang Bất Chu nhếch miệng cười nói.
Hiển nhiên vừa rồi lời nói hắn đã nghe được, hơn nữa còn chú ý tới Trang Bất Chu, đây là đang chất vấn.
Trang Bất Chu nghe vậy khẽ cau mày, trực tiếp từ trên lầu đi xuống, đi tới giữa đường, đến trước cửa hàng bánh bao.
"Trang, Trang bộ đầu, tên ăn mày này khoe khoang năng lực, lấy bánh bao của ta, đây là cướp bóc a, đây là bọn cướp a. Ngươi nhất định phải làm chủ cho ta a." Lưu Đại Thủy thật sự đau lòng, khi nhìn thấy Trang Bất Chu đi tới, vội vàng như thấy cọng rơm cứu mạng, lao tới lớn tiếng kêu lên.
"Lưu lão bản, ta đã không còn là bộ đầu, trước đã hướng Huyền tôn từ chức, bây giờ cũng chỉ là một người bình thường." Trang Bất Chu vỗ vai Lưu Đại Thủy, lắc đầu nói.
"Cái này..."
Lưu Đại Thủy nghe vậy nhất thời không biết làm sao, trong lòng đau xót, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Hắn nhìn ra, lão ăn mày kia không phải người bình thường, một thân thực lực quỷ dị khó lường, dĩ nhiên có thể khiến chính hắn tự tay đưa bánh bao ra. Gặp phải kỳ nhân như vậy, hắn là một người bình thường, căn bản không trêu chọc nổi. Hiện tại ngay cả Trang Bất Chu cũng không quản được, lần này chịu thiệt, chỉ sợ là phải nuốt vào thôi. Trong lòng nghẹn một bụng, cảm giác khó chịu không nói nên lời.
"Ha ha, ăn bánh bao của ngươi, tặng lại cho ngươi một viên hoàn."
Lão ăn mày cười ha hả liếc nhìn Lưu Đại Thủy, đột nhiên đưa tay lên người liên tục chà xát, từ đó xoa ra một viên thuốc đen nhánh, viên thuốc này vừa lấy ra đã tỏa ra một mùi tanh tưởi, khiến đoàn người xung quanh không khỏi dồn dập lùi lại, khó mà chịu nổi. Thế nhưng lão ăn mày lại vui vẻ ném viên hoàn ấy kia miệng Lưu Đại Thủy, viên thuốc vừa vào miệng liền tan ra, muốn nhổ ra cũng không thể.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi..."
Lưu Đại Thủy nghẹn một hơi trong lồng ngực, hoàn toàn không thở nổi. Ta bố thí cho ngươi bánh bao, ngươi lại cho ta ăn viên hoàn xoa từ trên người ra, quả thực là khinh người quá đáng!
Lưu Đại Thủy chỉ vào lão ăn mày, sắc mặt tím bầm, phịch một tiếng ngã xuống đất, hắn đã bất tỉnh nhân sự.
"Tiểu huynh đệ."
Lão ăn mày híp mắt nhìn về phía Trang Bất Chu, hỏi, "Ngươi vừa rồi hình như có bất mãn với lão ăn mày ta? Chẳng lẽ cảm thấy ta làm sai?"
"Lão tiền bối chẳng lẽ cảm thấy mình làm đúng sao?"
Trang Bất Chu hỏi ngược lại, khẽ cau mày nhìn Lưu Đại Thủy ngã trên đất, nhưng cũng không lập tức tiến lên kiểm tra.
"Cái lão bản cửa hàng bánh bao này, rõ ràng trong tiệm có nhiều bánh bao như vậy, lão ăn mày ta đến xin ăn, chỉ cầu một cái bánh bao lót dạ, lại bị từ chối, keo kiệt như thế, chẳng phải là đáng ghét sao? Lão ăn mày ta tiểu trừng đại giới, để sau này đổi mới, chẳng phải là chuyện tốt? Làm sai chỗ nào?" Lão ăn mày dường như không cảm thấy bản thân có lỗi.
"Phàm là ăn xin đều lấy tự nguyện làm gốc, tự nguyện cho là thiện tâm, miễn cưỡng đòi hỏi thì chẳng khác nào cướp bóc."
"Cửa hàng bánh bao của Lưu lão bản tuy keo kiệt, nhưng bánh bao là tài sản của hắn, cho ngươi là tình cảm, là thiện ý, không cho là bổn phận, không có gì sai. Ngươi lại mạnh mẽ yêu cầu, dùng thần thông ép người ta phải cho, làm như vậy khác gì cướp bóc? Ngươi có từng nghĩ, Lưu lão bản mỗi ngày đều sống nhờ cửa hàng bánh bao này, bánh bao mất đi, nhà hắn sẽ tổn thất, tổn thất này ai gánh chịu?"
"Hơn nữa dù muốn bố thí, cũng nên để Lưu lão bản tự mình quyết định, không phải lão tiền bối tự ý làm thay. Hiện tại lại dùng thủ đoạn ác liệt như vậy với hắn, chuyện này khó tránh khỏi quá đáng rồi." Trang Bất Chu hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Việc nhét viên hoàn vào miệng người khác, đây là điều hắn không thể chấp nhận.
Dù đó là vật gì, hắn cũng từ chối.
"Thú vị, không ngờ nơi nhỏ bé này lại có người trẻ tuổi thú vị như ngươi, không tệ, thật sự không tồi."
Thiên Mệnh Cái quan sát kỹ Trang Bất Chu mấy lần, nhếch miệng cười, cũng không có ý định tiếp tục tranh luận. Cầm lấy bát xoay người rời đi, hòa vào đám đông.
"Giày rách, mũ rách, y phục trên người rách."
"Ngươi cười ta, hắn cười ta, một cái bát, một cây gậy, phụng thiên làm trẻ ăn mày."
"Phụng thiên ăn xin, ngươi liền phải cho ta."
"Xin một bát, tặng một hoàn, ngươi ta không nhân quả."
...
Lão ăn mày vừa đi vừa hát, trong chớp mắt đã hòa vào dòng người, biến mất không thấy.
Đúng là phong thái cao nhân hồng trần.
"Ai nha!"
Lúc này, Lưu Đại Thủy đang bất tỉnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, "Đau chết ta rồi!"
Phốc!
Từ trên mặt đất bật dậy, sau đó há miệng phun ra một ngụm máu đen, hắc khí trên mặt lập tức biến mất.
"Phu quân ngươi làm sao vậy? Sao lại thổ huyết?" Lưu thị thấy vậy, vội vàng hỏi.
"Ồ, ta không sao, trái tim ta, sao lại không đau nữa?" Lưu Đại Thủy sờ ngực, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Phải biết vừa rồi hắn bị một trận đau tim dữ dội, đau đến ngất đi. Hắn từ nhỏ đã mắc bệnh cơ tim, từng mời Khương Cửu Châm xem qua, châm cứu mấy lần nhưng bệnh cơ tim là bệnh không thuốc chữa, y thuật của Khương Cửu Châm cũng chỉ có thể khống chế, không thể khỏi hẳn. Bình thường luôn có cảm giác đau âm ỉ, cũng vì biết mình mắc bệnh này, những năm qua Lưu Đại Thủy liều mạng kiếm tiền, không chỉ để nuôi gia đình, mà còn để phòng khi mình gặp bất trắc, có thể để lại chút tích trữ cho vợ con sinh sống.
Đây cũng là lý do hắn luôn keo kiệt, một xu cũng không muốn tiêu phí.
Nhưng hiện tại, hắn lại phát hiện, trái tim mình đập mạnh mẽ, trước nay chưa từng có sức sống như vậy.
"Tốt rồi, chẳng lẽ bệnh cơ tim của ta đã khỏi? Sao lại đột nhiên khỏi, chẳng lẽ là viên hoàn này?" Lưu Đại Thủy ngơ ngác lẩm bẩm.
Trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Tình huống này thật sự quá bất ngờ.
"Mau, mau đi mời Khương đại phu!" Lưu Đại Thủy hoàn hồn lại, vội vàng phân phó Lưu thị.
"Lưu Đại Thủy có bệnh, bệnh của hắn lại khỏi?" Trang Bất Chu nghe thấy hắn lẩm bẩm, trong đáy mắt hiện lên một tia dị sắc.