Bỉ Ngạn Chi Chủ (Dịch)

Chương 48. Hồng Lâu Ẩn, Treo Cờ Trắng

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Đây chính là một trong những điểm thần dị của không gian Bỉ Ngạn. Nếu tương lai Cửu Khiếu Linh Lung Tâm dung hợp thêm nhiều nguyền rủa di vật đặc thù, hóa thành bạn sinh linh căn, những linh căn đó đều sẽ trực tiếp ban tặng cho không gian Bỉ Ngạn, giống như Thời Không Hồ Lô diễn sinh ra thời không sông dài, giao cho không gian Bỉ Ngạn, trở thành một dòng sông thời không độc lập, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ bên ngoài.

Dược Tiên Hồ Lô giao cho không gian Bỉ Ngạn, linh dược bên trong sẽ có tốc độ sinh trưởng tăng gấp mười lần, lại còn có đặc tính ẩn hình.

Bây giờ nhìn thì chưa thấy rõ, nhưng về lâu dài, lợi ích mang lại sẽ vô cùng to lớn.

"Chờ sau khi rời khỏi đây, ta sẽ hỏi thử Tiểu Thúy, xem nàng có nguyện ý vào đây không. Nếu nàng đồng ý, đến lúc đó các ngươi sẽ có bạn, ta không ở nhà thì ngươi cũng không quá cô quạnh. Hơn nữa, còn phải mua thêm một ít đồ dùng hằng ngày."

Trang Bất Chu nhìn quanh, cảm thấy nơi này vẫn còn nhiều chỗ chưa tận dụng hết.

"Phu quân, sau khi rời khỏi đây, không bằng đưa thêm một ít gia cầm vào, như vậy Bỉ Ngạn sẽ không còn trống trải, mà khi chúng sinh sôi nảy nở, không gian bên trong cũng có thể tự cấp tự túc. Nếu thật sự có chuyện bất ngờ, chúng ta ở Bỉ Ngạn cũng có thể sống lâu dài." Lý Nguyệt Như trầm tư một lát rồi đề nghị.

"Tốt, chờ sau đó ta sẽ đi tìm dì Vương mua ít gà trống, gà mái, vịt, ngỗng. Để chúng sinh sôi trong không gian, không cần dựa vào ngoại giới nữa, còn có thể làm cho không gian thêm sinh khí."

Trang Bất Chu nghe vậy cũng cười tán thành, rồi nhìn về phía một góc không gian, "Bên kia chúng ta có thể mở một cái bể nước, nuôi cá, nuôi tôm, trồng thêm ít hoa sen. Sau này không gian mở rộng, chúng ta có thể cùng nhau chèo thuyền, ngắm hoa hái sen, thả câu trên hồ."

"Ta tin nhất định sẽ thành hiện thực." Trong mắt Lý Nguyệt Như hiện lên vẻ ngóng trông.

Bao năm vận mệnh nhấp nhô, trong lòng nàng càng khắc sâu khát vọng về một mái nhà, một hạnh phúc bình dị. Giờ đã thật sự gả cho Trang Bất Chu, lại còn thuận lợi viên phòng, thành phu thê chân chính, dù có phải chịu nguyền rủa của Hồng lâu, không thể rời khỏi Bỉ Ngạn, nàng cũng không hề bất mãn hay sợ hãi. Chỉ cần có trượng phu bên cạnh, Bỉ Ngạn này chính là thiên đường hoàn mỹ nhất.

So với ngoại giới, nơi này chẳng phải chính là bến bờ trong lòng nàng sao?

Có một không gian như thế để làm chỗ dựa, không còn phải khuất phục trước vận mệnh, như vậy chẳng phải đã đủ rồi sao?

Nơi an lòng chính là nhà.

Bây giờ nghe Trang Bất Chu sắp xếp không gian Bỉ Ngạn, nàng cảm giác như cùng nhau xây dựng, bố trí một mái nhà nhỏ thuộc về hai người, ước mơ, ngóng trông, chờ mong, phảng phất đã có thể nhìn thấy toàn bộ không gian như lời bọn họ nói đang dần biến thành hiện thực.

Đó là điều bao người tha thiết ước mơ.

"Phu quân, chúng ta cũng nên khai khẩn một mảnh ruộng, trồng lương thực, khai khẩn một khoảnh đất trồng rau, có thể trồng thêm rau dưa, trái cây." Lý Nguyệt Như lại đề nghị.

"Được, chờ sau khi rời khỏi đây, ta sẽ thu thập các loại giống cây thường thấy, trồng vào trong không gian, với tốc độ trưởng thành ở đây, rất nhanh sẽ có thể thu hoạch." Trang Bất Chu cũng gật đầu đồng ý.

Không gian Bỉ Ngạn là chỗ dựa lớn nhất của hắn, tương lai vượt qua Khổ Hải, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng mọi thứ.

Thế giới này bất ngờ quá nhiều, quỷ dị vô số, hiện tại bản thân còn quá nhỏ yếu, một khi gặp nguy hiểm trí mạng, nhất định phải trốn vào Bỉ Ngạn, mà ở Bỉ Ngạn, xây dựng một chuỗi sinh tồn hoàn chỉnh là điều bắt buộc.

Dù có một ngày thật sự bị vây trong không gian Bỉ Ngạn, không thể rời đi, cũng có thể đảm bảo bản thân ổn định sinh tồn.

Ít nhất các loại vật tư tuyệt đối không thể thiếu, phải cố gắng tạo ra một vòng tuần hoàn sinh tồn khép kín.

"Nguyệt Như, chúng ta cùng nhau nghỉ ngơi thôi."

Sau khi quy hoạch xong không gian mới mở rộng, Trang Bất Chu mỉm cười nói với Lý Nguyệt Như.

Lần này từ Hồng lâu đi ra, những hình ảnh ở Phong Nguyệt Lâu vẫn còn để lại trong lòng một ngọn lửa khó dập tắt. Huống hồ hiện tại chính là đêm tân hôn, giai nhân ở bên, làm sao còn có thể nhịn được.

Lý Nguyệt Như nhìn thấy, sao lại không biết hắn đang nghĩ gì, mà đêm tân hôn, chính là lúc ăn tủy biết vị, đương nhiên sẽ không từ chối, trong lòng còn có một chút chờ mong.

Khẽ mỉm cười, nàng chủ động tiến lên để hắn bế ngang vào phòng.

Không bao lâu, một trận tiếng rên rỉ ngọt ngào vang vọng khắp phòng.

Có thơ rằng:

Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng,

Hoa thơm trăng sáng, bóng mơ màng.

Tiếng sáo, tiếng đàn vang lầu các,

Bay lên, rơi xuống giữa sân vàng.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Khi mặt trời vừa mọc ở phía đông, có thể thấy Hồng lâu bao phủ trên không Thanh Vân thành đã quỷ dị biến mất, tựa như lúc nó xuất hiện, màn sương mù dày đặc cũng lặng lẽ tan đi, không còn dấu vết.

"Trời ơi, đương gia, sao ngươi lại đi như thế này..."

"Thây khô, tại sao lại như vậy..."

"Ha ha, thành công rồi, ta rốt cuộc đã trở thành Ngự Linh sư, từ hôm nay không còn là tiện dân tầng thấp nhất nữa."

"Chức nghiệp, ta đã nhận được truyền thừa chức nghiệp hoàn chỉnh, sau này chiến lực càng mạnh, biết đâu có thể vào Vô Tận chi hải tìm được cơ duyên, giành lấy cơ hội trường sinh!"

Sáng sớm, toàn bộ Thanh Vân thành cũng dần thức tỉnh.

Nhưng cùng lúc đó, từng tiếng khóc tan nát cõi lòng vang lên khắp nơi, bởi vì trong Hồng lâu, có những người không chịu nổi thử thách, chết thảm bằng đủ loại cách. Có người về đến nhà liền biến thành thây khô, hoàn toàn tử vong, đó là những ai bị hút sạch tinh khí ở Phong Nguyệt Lâu, nhận được mệnh thiếp nhưng không khế ước được nguyền rủa di vật ở Thiên Bảo Lâu, hoặc khế ước thất bại đều không thể thoát khỏi cái chết.

Cũng có người lặng lẽ chết trong nhà, trên người nồng nặc mùi rượu, đó là những ai say chết ở Túy Tiên Lâu, không phải Ngự Linh sư, không chống nổi mùi rượu, say trong mộng rồi chết đi, cũng coi như chết yên vui.

Nói chung thời khắc này, trong Thanh Vân thành có đến hàng trăm ngàn nhà treo cờ trắng, vang lên tiếng nhạc buồn.

Ảnh hưởng đối với từng gia đình là vô cùng lớn.

Nhiều người trong số đó là trụ cột của cả nhà, nếu chết đi, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Tuy nhiên cũng có người không chọn khế ước nguyền rủa di vật ở Thiên Bảo Lâu, mà đổi lấy một khoản tiền tài, bảo vật mang về cho gia đình. Dù bản thân qua đời, vẫn để lại cho vợ con, người già trong nhà một khoản tài sản khá lớn.

Không thể không nói, đó là một lựa chọn đầy quan tâm cho người thân.

Cũng có người khế ước thành công, dung hợp nguyền rủa di vật, chính thức trở thành Ngự Linh sư, nhưng cũng tổn hại nhiều tuổi thọ, thuộc loại Ngự Linh sư đoản mệnh. Tuổi thọ của bọn họ là lấy một trăm năm của Ngự Linh sư trừ đi tuổi thọ vốn có.

Ví dụ trước kia có thể sống sáu mươi năm thì sẽ bị trừ đi sáu mươi năm, chỉ còn lại bốn mươi năm tuổi thọ.

Đây chính là loại chơi quá đoản mệnh.

Nhưng so với chết ngay trong Hồng lâu, như vậy vẫn tốt hơn rất nhiều, phàm còn sống sót, trong lòng đều mừng rỡ như điên.

"Nguy hiểm thật, thực sự là nguy hiểm, không ngờ vào Hồng lâu mà còn có thể sống sót đi ra, ta cứ tưởng sẽ chết bên trong rồi."

"Nhưng mà Phong Nguyệt Lâu thật khiến người ta dư vị vô cùng, đúng là chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu. Vào trong đó mới biết thế nào là ôn nhu hương, nhưng đáng tiếc, sau này chỉ sợ không vào được nữa."

"Trước còn tưởng là nằm mơ, giờ nhìn lại đều là thật. Nghe nói Trương gia tứ công tử Trương Kim Bảo cũng vào đó, còn tự tay cắt bảo bối của mình, không biết giờ thế nào rồi, cắt rồi có mọc lại không?"

Trong thành, nhiều người may mắn sống sót rời Hồng lâu không khỏi bàn tán xôn xao, đem chuyện trong Hồng lâu kể lại làm đề tài, phát tiết nỗi thấp thỏm và kích động trong lòng.

Nhắc đến Trương Kim Bảo, gần như ai cũng theo bản năng kẹp chặt hai chân, lộ ra vẻ sợ hãi và kiêng dè.

Tuy không biết Trương Kim Bảo lấy được món gì, nhưng chắc chắn hắn đã sống sót, còn trở thành Ngự Linh sư, có nhận được truyền thừa hay không thì không ai biết.

Đốc đốc đốc!

Ngoài tiểu viện của Trang Bất Chu vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Vừa từ Bỉ Ngạn trở về không lâu, Trang Bất Chu nghe thấy liền bước nhanh ra mở cửa.

Lập tức nhìn thấy trước cửa là Lý Hiền cùng Tiểu Thúy, còn có một nhóm bộ khoái, nha dịch đứng hai bên. Ai nấy trên mặt đều lộ vẻ lo lắng, sốt ruột.

"Bất Chu ngươi không sao chứ?" Lý Hiền nhìn thấy Trang Bất Chu, lập tức mừng rỡ nói, "Thật tốt quá, chuyện tối qua Tiểu Thúy đã kể cho chúng ta, biết ngươi bị cuốn vào Hồng lâu, cả đêm qua chúng ta không ngủ được, ngươi không sao là tốt rồi."

Tối qua, Hồng lâu bao phủ toàn Thanh Vân thành, sương mù che trời, cho dù nhận được tin cũng không thể chạy tới, mãi đến khi Hồng lâu biến mất, sương mù tan đi, hắn mới vội vã chạy đến, trên đường tận mắt thấy nhà nhà để tang, treo cờ trắng, trong lòng càng thêm lo lắng.

"Nhị thúc, mời vào, có chuyện gì vào nhà rồi nói." Trang Bất Chu gật đầu mời.

"Được!"

Lý Hiền chỉnh lại y phục, thu xếp tâm tình, quay lại nói với mọi người phía sau, "Các ngươi đi trong thành thăm hỏi, thống kê xem đêm qua Hồng lâu đã khiến bao nhiêu người tử vong, sau đó về nha phủ báo cáo. Hôm nay đại nhân trong Trấn Ma Ty sẽ đến, việc Hồng lâu giao toàn quyền cho Trấn Ma Ty xử lý."

"Vâng, đại nhân." Đám bộ khoái đồng thanh nói.

"Trang đầu, chúng ta đi trước." Sau đó bọn họ chắp tay với Trang Bất Chu.

"Đi đi, có thời gian lại cùng uống rượu."

Trang Bất Chu cười nhạt, đối với đám bộ khoái này vốn rất thân thiết, cùng nhau làm việc hai ba năm, tình cảm tự nhiên không cạn.

Trước khi bọn họ đến, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ lo âu, lo lắng.

"Tốt, Trang đầu, mấy hôm nữa chúng ta mời ngươi uống rượu." Phương Tiểu Đao cười nói.

Lập tức, một đám bộ khoái nhanh chóng rời đi.

Lần này Hồng lâu mang đến ảnh hưởng quá lớn, chết không biết bao nhiêu người, sống sót trở thành Ngự Linh sư cũng không biết bao nhiêu, Trấn Ma Ty đến, chủ yếu là để thống kê lại tất cả những người này.