Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Bình thường, thổ phu tử chẳng có gì nổi bật, nhưng quần thể này lại nắm giữ chức nghiệp truyền thừa Ngự Linh sư. Mỗi người trong số bọn chúng đều từng hạ mộ, thần thông quảng đại, đặc biệt tinh thông nghề thăm dò mộ, được coi như chuyên gia trong lĩnh vực này. Nơi nào xuất hiện thổ phu tử, nơi đó chắc chắn tồn tại mộ lớn, hứng thú lớn nhất của bọn chúng chính là đào bới những phần mộ siêu phàm. Siêu phàm tự nhiên chỉ Ngự Linh sư.

Ngự Linh sư không thể trường sinh, tuổi thọ hữu hạn, một khi qua đời, nguyền rủa di vật đã khế ước liền rút lấy toàn bộ tinh khí thần, tự thân lớn mạnh. Thậm chí nguyền rủa này có thể nhờ đó thức tỉnh hóa thành quỷ dị, hoặc để nguyền rủa khuếch tán lan tràn, tạo thành nguy hại cực lớn.

Vì vậy nhiều Ngự Linh sư khi tuổi thọ sắp cạn thường tìm kiếm phong thủy bảo địa, xây dựng nhà táng, tự táng thân vào đó. Bên trong nhà táng, bọn họ bày ra đủ loại thủ đoạn, thậm chí dùng vàng, bạc, đồng thau rèn đúc quan tài.

Ngay cả khi đã ngã xuống, bọn họ vẫn cố bảo đảm nguyền rủa di vật không thức tỉnh, nguyền rủa không lan tràn, không gây hại cho hậu nhân. Bởi vì nguyền rủa thức tỉnh, khả năng lớn nhất chính là ảnh hưởng đến huyết mạch hậu nhân của khế ước giả, tỷ lệ này vẫn rất cao.

Bởi vậy Ngự Linh sư vô cùng coi trọng chuyện hậu sự, tuy nhiên điều này lại khiến kẻ trộm mộ dòm ngó.

Quan tài rèn bằng vàng bạc, cùng nguyền rủa di vật, kỳ trân dị bảo Ngự Linh sư lưu lại sau khi chết, đều hấp dẫn từng nhóm kẻ trộm mộ nối tiếp nhau tìm đến.

Ngự Linh sư hiểu rõ tình hình này, nên để phòng ngừa quan tài bị trộm, bọn họ bày ra đủ tầng lớp cơ quan, nguyền rủa, các loại thủ đoạn chống trộm khiến ai cũng phải giận sôi. Không ai muốn chết rồi còn bị đào mộ, hài cốt phơi bày.

Đây chính là cuộc đấu trí, đấu dũng giữa Ngự Linh sư và kẻ trộm mộ.

Ai cao tay hơn, người đó thắng.

Mộ chủ bày thủ đoạn càng cao minh, kẻ trộm mộ chỉ có thể chôn xác trong mộ huyệt. Ngược lại kẻ trộm mộ thủ đoạn siêu tuyệt, hầm mộ trở thành chiến lợi phẩm, đó là cuộc chiến giữa người sống và người chết.

Một số kẻ trộm mộ đỉnh cấp, gan lớn tày trời, ngay cả phần mộ của các đại tông môn, thế lực lớn cũng dám ra tay.

Những kẻ như vậy, ai có thể sinh ra hảo cảm?

Vì bảo vật, bọn chúng chẳng tiếc cả mạng sống.

“Kẻ trộm mộ đã ra tay, phụ cận chắc chắn có mộ lớn. Vì sao lại động đến mộ Bạch Thiên Thiên, chuyện này khó đoán. Không biết trong đó có ẩn tình nào khác hay không.” Trang Bất Chu lắc đầu.

Ban đầu Trang Bất Chu chỉ nghĩ gặp một quỷ dị, bản thân đúc xong Giới Linh Trì đã có chút sức lực, dám đối mặt quỷ dị. Giờ nhìn lại, sự tình không đơn giản như tưởng.

“Mộ Bạch Thiên Thiên đã bị đào trống, đám trộm mộ kia chắc chắn đang nhắm vào một mộ lớn nào đó gần đây. Hơn nữa bọn chúng hẳn vẫn chưa rời đi.” Vân Thanh Hà trầm giọng.

“Chuyện này, ta vừa nghe được một lời đồn.”

Trang Bất Chu trầm ngâm, “Ta mới đi tìm hiểu một vòng, có người nói trên Lưu Tiên trấn từng lưu truyền về một động phủ tiên nhân, nghe đồn động phủ này nằm ngay dưới Bạch Sa Hà. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, ngay cả kẻ trộm mộ cũng kéo tới, động phủ tiên nhân có thật hay không còn cần bàn lại, nhưng khả năng đó là một mộ lớn Ngự Linh sư lưu lại, ta đoán khả năng đến bảy phần.”

Mộ Bạch Thiên Thiên chỉ là tôm tép, kẻ trộm mộ đứng đầu chưa chắc để vào mắt.

“Mặc kệ nhiều thứ như vậy, tối nay cứ canh giữ ở Bạch gia, xem thử quỷ dị Bạch Thiên Thiên này rốt cuộc lợi hại đến đâu.” Vân Thanh Hà cau mày, kiên quyết nói.

Trăm khoanh vẫn quanh một đốm, quỷ dị không thể lưu lại trên đời, bởi nó quá nguy hiểm.

“Được, đêm nay chúng ta liền canh giữ ở Bạch gia.” Trang Bất Chu cũng gật đầu đồng ý.

Dựa theo quy luật ba ngày giết một người, tối nay chính là lúc Bạch Thiên Thiên lại động thủ. Ôm cây đợi thỏ, chưa hẳn không phải kế sách khả dụng.

...

Sau đó hai người không ra ngoài nữa, ăn uống đều tại khách điếm, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi đêm xuống.

Bóng đêm dần dần dày đặc, trăng tròn treo cao, một tầng mây đen che phủ tinh thần, ánh trăng khi ẩn khi hiện, thoáng như sắp mưa.

Trên đường phố, người đi lại thưa thớt, thậm chí có thể nói hoàn toàn vắng lặng.

Trên trấn đã sớm truyền tin, quỷ dị cứ ba ngày lại giết một người, hôm nay đúng ngày thứ ba, nhiều người đã sớm thu dọn về nhà, thậm chí trong nhà cũng không dám thắp nến.

Trên nóc một gian nhà ngoài Bạch phủ, Trang Bất Chu cùng Vân Thanh Hà lặng lẽ ngồi, đảo mắt nhìn khắp các con phố vắng vẻ. Trang Bất Chu thở dài, “Quỷ dị làm loạn nhân tâm, trấn lớn phồn hoa chỉ trong chốc lát đã hóa thành nơi hoang vắng, lòng người hoảng sợ, tiếp tục như vậy, e rằng nơi này sẽ tiêu điều.”

“Trang đạo hữu từng trải nhiều, tự nhiên không quá xoắn xuýt.”

“Trong thiên địa, quỷ dị tầng tầng lớp lớp, Lưu Tiên trấn này vẫn còn tốt, quỷ dị giết người nhiều lần nhưng tỷ lệ không cao, chỉ nhắm vào kẻ bạc tình. Nếu gặp phải loại không tìm ra quy luật, giết người tần suất cao, khuếch tán càng nhanh càng rộng, lúc đó mới thấy dân chúng lầm than, thảm cảnh vô cùng. Có quỷ dị giết cũng vô ích, phong ấn cũng không xong, căn nguyên không ở nơi này.” Vân Thanh Hà nghe vậy, lắc đầu.

“Vậy căn nguyên ở đâu?” Trong mắt Trang Bất Chu lóe lên vẻ kinh dị, mở miệng hỏi.

“Vô Tận chi hải.” Vân Thanh Hà mỉm cười nói.

“Ta càng lúc càng hiếu kỳ về Vô Tận chi hải này.” Trang Bất Chu cũng cười.

“Đừng quá hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ nặng, ở Vô Tận chi hải khó mà sống lâu.” Vân Thanh Hà liếc mắt nhìn hắn, nói ra.

“Vân huynh, xem bên kia.”

Trang Bất Chu đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng nhìn về phía cuối con đường, chỉ thấy một bóng dáng thiếu nữ áo trắng đột ngột xuất hiện, sau đó trực tiếp hướng về phía Bạch phủ mà đi.

“Bạch Thiên Thiên.” Vân Thanh Hà hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Lập tức hơi động liền muốn đứng dậy, ra tay ngăn cản.

“Không vội, ta cảm thấy ánh trăng đêm nay không tệ, chi bằng trước tiên đối nguyệt uống rượu, chè chén một phen. Ta chỗ này còn có một bình rượu ngon trăm năm.” Trang Bất Chu đột nhiên mở miệng.

“Nhưng mà…”

Vân Thanh Hà nghe vậy lại nhìn về phía Bạch Thiên Thiên, không nhịn được muốn mở miệng.

“Người làm, trời nhìn, có những việc đã phát sinh, chúng ta không thể thay đổi. Nhưng có những việc đang phát sinh, chúng ta có thể lựa chọn thay đổi hay không, ta cảm thấy hiện tại chúng ta ngồi đây, ngắm trăng uống rượu, cũng tốt. Vân huynh thấy sao?” Trang Bất Chu cười nhạt, lấy ra một hồ lô rượu, ném về phía Vân Thanh Hà.

“Cái này…”

Vân Thanh Hà nhận lấy hồ lô, trên mặt thoáng hiện vẻ giằng co, rồi lập tức mở nắp, ngửa cổ uống một ngụm, sau đó toàn thân mềm nhũn, ngả lưng trên mái nhà, thở dài, “Rượu này say lòng người, Vân mỗ chịu không nổi rượu lực, trước tiên nghỉ ngơi một lát.”

Hắn ngước nhìn lên trời, mê ly nói, “Ánh trăng này thật đẹp.”

Trang Bất Chu ngẩng đầu, chỉ thấy một mảnh mây đen che phủ đỉnh đầu.

“Đúng vậy, trăng đêm nay thật tròn, thật lớn.” Hắn cũng gật đầu nói.

Hai người không ngăn cản, bóng người kia tự nhiên xuất hiện trước cửa Bạch phủ, có thể thấy, người này dung mạo tuyệt mỹ, khí tức lại dị thường lạnh lẽo.

“Kẻ bạc tình, để ta xem thử trái tim ngươi.”

Trên khuôn mặt không lộ chút tâm tình, trong tay không biết từ khi nào đã xuất hiện một chiếc gương, đó là một mặt kính lưu ly, nữ nhi thường dùng để trang điểm. Tấm gương kia hướng về phía nàng, nhưng trong gương không phải mặt nàng, mà là một bức tranh khác.

Đó là một gian nhà tráng lệ, không mất đi thư hương khí.

Có giường, có án thư, có đàn hương chậm rãi lan tỏa.

Một thanh niên mặc cẩm y trắng, đang ngồi trước án thư xem một quyển kinh nghĩa. Chỉ là trang sách này đã rất lâu không lật, bàn tay đang run rẩy, có thể cảm nhận được nội tâm tuyệt đối không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Người này không ai khác, chính là trưởng tử Bạch gia, Bạch Ngọc Đường.

Năm đó sự kiện kia khiến danh tiếng hắn hủy hoại chỉ trong một ngày, những năm qua vốn tưởng mọi chuyện đã qua, bản thân cũng sắp cưới thê tử, đi trên con đường đã định, nào ngờ Bạch Thiên Thiên lại xuất hiện, chuyên môn đào tâm lấy mạng.

Tìm gì mà kẻ bạc tình?

Hắn là kẻ bạc tình sao?

Không phải, vậy sao lại thành phụ lòng? Năm đó chẳng qua gặp dịp thì chơi, vốn là giai thoại phong lưu, tài tử giai nhân, lẽ ra phải truyền thành ca tụng, đây là chuyện văn nhân nhã nhặn, cớ sao lại thành ra thế này? Hắn nghĩ mãi mấy năm cũng không hiểu nổi.

“Ta không sai, ta không phải kẻ bạc tình, dù muốn tìm kẻ bạc tình, cũng không nên tìm đến ta.”

Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, mặt đầy kiên định lẩm bẩm, “Ta không sợ ngươi, Bạch gia ta cũng không phải nhà thường dân, trước cửa có đại nho đề biển, ẩn chứa Hạo Nhiên Chính Khí, yêu ma quỷ quái cũng không dám tới gần, trong phòng còn có linh họa tổ tiên lưu lại, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.”

Hôm nay chính là ngày thứ ba, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, trong lòng vẫn thấp thỏm.

Quỷ dị vốn không theo đạo lý nào.

“Quả là một nhân tài.”

Trang Bất Chu liếc nhìn hình ảnh trong gương, nhận ra đó là Bạch Ngọc Đường, không thể không nói, quả thực có tư chất khiến nữ tử động lòng.

Đáng tiếc ngoài mặt vàng ngọc, bên trong thối rữa.

“Đó là một món nguyền rủa di vật.”

Sắc mặt Vân Thanh Hà nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc gương kia.

“Kẻ bạc tình đều đáng chết.”

Thiếu nữ áo trắng giơ tay phải đưa vào trong gương, bàn tay này trực tiếp xuyên qua gương, chộp về phía ngực Bạch Ngọc Đường.

Rầm!

Rầm!

Một trảo này xong, tự nhiên thu tay lại.

Toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, tựa như một màn biểu diễn nghệ thuật.

Chỉ thấy trong tay trắng kia, lặng lẽ cầm lấy một quả tim còn đang đập thình thịch.

Tay không mà đi, hái tâm mà về.

“A!”

Trong Bạch phủ vang lên một tiếng kêu thê lương xé trời.

Lập tức, Bạch phủ đèn đuốc sáng choang, vô số tiếng bước chân dồn dập vang lên.

“Không xong, thiếu gia xảy ra chuyện.”

“Mau tới, người đâu, thiếu gia bị móc mất tim rồi!”

“Là quỷ dị, quỷ dị tìm tới rồi!”

Lập tức có người xông vào phòng Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn nằm gục trên án thư, trước ngực trống rỗng, cả quả tim đã không cánh mà bay.