Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đám người lập tức lộ vẻ khó xử, dường như đối với chuyện này đều giữ kín không muốn nói ra.

“Ôi, đứa nhỏ đáng thương, để ta kể cho ngươi nghe vậy.”

Vương đại gia thở dài, mở lời: “Muội muội ngươi, Tiểu Nhã, đã mất tích bí ẩn từ nửa năm trước. Phụ thân ngươi lập tức đến nha môn báo quan, nhưng quan phủ tra xét khắp nơi cũng không tìm ra tung tích nàng. Ngày qua ngày trôi qua, vẫn chẳng có chút tin tức nào của Tiểu Nhã. Tiểu Từ vốn không cam lòng liền đi khắp Bàn Thạch thành tìm kiếm. Trong thời gian ấy, thân thể ngày càng tiều tuỵ. Chúng ta là hàng xóm láng giềng, cũng chỉ biết khuyên giải, nhưng vài hôm trước, hắn trở về trong bộ dạng tiều tụy, đóng chặt cửa không ra, ai ngờ lại tự kết liễu đời mình.”

Nói đến đây, trên mặt Vương đại gia tràn đầy thương cảm. Lão đã thấy nhân cách của phụ thân Tiểu Ngọc, một người nhiệt tình, nghĩa khí, cương trực, thế mà cuối cùng lại gặp kết cục bi thảm đến vậy.

Trong lòng Tiểu Ngọc đau đớn như dao cắt, đến thở cũng trở nên khó khăn.

Nàng có thể tưởng tượng, trước lúc lâm chung phụ thân mình đã phải chịu đựng nỗi thống khổ và tuyệt vọng lớn đến nhường nào.

Thuở trước mất vợ sớm, trưởng nữ lại rời xa nhiều năm, nay tiểu nữ tử duy nhất bầu bạn bên cạnh lại gặp chuyện, phụ thân nàng chắc chắn đã cảm thấy hối hận, đau khổ vô cùng. Qua bao năm tháng chịu đựng dày vò trong lòng, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi mà lựa chọn treo cổ tự tận!

“Đều tại ta cả! Nếu ta sớm quay về thì tốt rồi, có lẽ phụ thân đã không đến mức như vậy.” Tiểu Ngọc khóc đến khản cổ.

Ninh Bắc khẽ vỗ vai nàng an ủi, rồi quay sang hỏi Vương đại gia:

“Lão trượng, về chuyện muội muội nàng ấy mất tích, quan phủ rốt cuộc đã có lời giải thích ra sao?”

Vương đại gia thoáng kinh ngạc trước khí chất và diện mạo xuất chúng của thanh niên này, sau đó vội đáp:

“Quan phủ cũng không thể đưa ra lời nào thỏa đáng. Muội muội nàng ấy giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy. Nhưng chúng ta đều cho rằng, nàng ấy đã bị…”

Nói đến đây, Vương đại gia bỗng lặng thinh, ánh mắt thoáng lướt qua một tia kinh sợ.

“Bị cái gì?” Ánh mắt Ninh Bắc loé lên tinh quang.

“Công tử à, lời ta nói đây mong công tử đừng lấy làm kinh sợ. Chúng ta nghi rằng cô nương ấy bị tà ma hại chết. Vì ở Bàn Thạch thành này trước giờ đã xảy ra nhiều hiện tượng kỳ dị tương tự, người mất tích không rõ tung tích, đến thi thể cũng chẳng thể tìm được!”

Nghe đến đây, kết hợp với tình huống của muội muội Tiểu Ngọc, Ninh Bắc lập tức nhớ lại những thông tin thu được khi tiến vào thành, tất cả đều khớp một cách kỳ lạ.

Nếu thật sự là như vậy chỉ e là lành ít dữ nhiều.

“Lão nói muội muội ta bị quỷ giết? Không… không thể nào, không thể nào!” Tiểu Ngọc căn bản không thể chấp nhận sự thật này, trong đầu chợt hiện lên vô số ký ức ấm áp khi còn nhỏ cùng muội muội.

Muội muội nàng là một tiểu cô nương hồn nhiên, hoạt bát, buộc tóc hai bên như sừng dê, luôn dùng ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn nàng, nũng nịu làm nũng với nàng:

“Tiểu Nhã thích nhất là ở bên tỷ tỷ!”

“Tỷ tỷ của ta là người tốt nhất thiên hạ!”

“Tỷ tỷ, chúng ta đời này kiếp này không rời xa nhau, được không?”

Ngày ấy, khi nàng leo lên xe ngựa rời khỏi quê hương, tiểu cô nương ấy mắt đỏ hoe, cố sức giãy khỏi tay phụ thân, nước mắt trong veo lăn dài trên má, vừa khóc vừa gọi nàng:

“Tỷ đừng đi… tỷ không cần Tiểu Nhã nữa sao? Van tỷ đừng đi… hu hu…”

Hình ảnh chia ly năm xưa, đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt.

Nghĩ đến muội muội yêu thương nhất của mình bị tà ma hãm hại, lại thêm phụ thân vì quá đau buồn mà treo cổ tự tận, trong lòng Tiểu Ngọc như có một trận lốc xoáy bi thương, tuyệt vọng cuồn cuộn cuốn trào, thứ cảm xúc tiêu cực chưa từng có ấy lập tức vượt qua ngưỡng chịu đựng của nàng.

Ngay khoảnh khắc đó, từ trên người nữ tử hoàn toàn không có tu vi nào, lại kỳ tích bộc phát ra một cỗ năng lượng mãnh liệt, cuồng phong dấy lên bốn phía, cát bụi bay mù mịt, đá sỏi tung toé tán loạn.

“Ôi trời ơi!”

Vương đại gia cùng mấy người bị đánh văng ngã lăn quay, đau đớn đến nhe răng trợn mắt, ánh mắt nhìn sang như thể đang đối mặt với một yêu quái.

Trong mắt bọn họ, nữ tử vận váy hồng mềm mại yếu đuối kia, lại đột nhiên bộc phát ra một luồng khí tức kinh người.

Ngay cả Ninh Bắc cũng sững sờ, bởi vì dao động năng lượng từ người Tiểu Ngọc phát ra đã không thua kém gì một tu sĩ Ngũ cảnh. Vấn đề là nàng căn bản chưa từng tu luyện! Ngay cả cảnh giới cơ sở nhất là Luyện Thể cảnh cũng chưa đạt tới!

“Quả nhiên là đãi ngộ của Thiên Mệnh chi Nữ, vừa xuất thế đã ăn ngay kịch bản ‘người thân về trời’ tiêu chuẩn rồi.”

Nghĩ đến thân phận Thiên Mệnh chi Nữ cấp sử thi của Tiểu Ngọc, Ninh Bắc từ kinh ngạc chợt hồi thần, trong lòng bỗng thấy cũng là chuyện trong lẽ thường.

Chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ ràng!

“A a a!”

Tiểu Ngọc ngẩng đầu, tóc dài rối tung, dường như trong cơ thể vẫn còn muốn bộc phát năng lượng mạnh mẽ hơn nữa. Ninh Bắc giật giật mí mắt, cảm thấy tình hình không ổn, nàng định san bằng cả trăm dặm quanh đây sao?

Trong lúc nguy cấp hắn lập tức ra tay, một chưởng mạnh mẽ đánh vào sau gáy Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc hừ nhẹ một tiếng, hai mắt trắng dã, cả người mềm nhũn ngã xuống.

Ninh Bắc đưa tay đỡ lấy vòng eo thon của nàng, nhìn nữ tử đã hôn mê trong lòng, sắc mặt lộ vẻ phức tạp.