Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ngay từ lúc Tiểu Ngọc xuất hiện dị trạng, Ninh Bắc đã cảm thấy không ổn, nên hắn lập tức kéo theo Trương Hạo Nhân xoay người bỏ chạy, dốc hết toàn lực thi triển Hỗn Độn Lôi Ảnh bộ.
Quả nhiên, chỉ trong chớp mắt, luồng năng lượng hủy diệt kia liền bùng phát phía sau, cuồn cuộn như sóng thần nhấn chìm tất cả mọi vật xung quanh, tựa hồ muốn xóa sổ mọi sinh cơ trên thế gian.
“Cái… cái này là…”
Bên tai vang lên tiếng gió rít gào sắc bén, Trương Hạo Nhân kinh hãi nhìn cảnh tượng phía sau, như đang chứng kiến một khung cảnh cả đời khó thể quên được.
Nữ tử yếu đuối kia, người chẳng có lấy chút tu vi nào, vì sao lại có thể bộc phát ra sức mạnh kinh thiên như vậy?
Trong lòng Trương Hạo Nhân, kẻ đang trên đường chu du trải nghiệm, bỗng sinh ra một loại cảm giác hoang đường và không chân thực đến cực điểm.
Sau một trận bộc phát ngắn ngủi, luồng năng lượng kia dần yếu đi, cho đến khi hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian, ánh sáng chói chang cũng theo đó mà vụt tắt, bầu trời sáng như ban ngày lại trở về màn đêm tĩnh lặng.
Dường như tất cả đều chưa từng xảy ra, nhưng nếu có người đứng trên cao nhìn xuống, ắt hẳn sẽ không khỏi rùng mình, cứ như tận mắt nhìn thấy vết tích của ma quỷ để lại!
Phủ thành chủ vốn chiếm diện tích rộng hàng vạn mẫu, dày đặc cung điện lầu các, giờ khắc này đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một hố lớn khổng lồ, sâu thẳm đen ngòm, không thể đo lường nổi.
“Mẹ kiếp, vũ khí hạt nhân hình người hả…”
Ninh Bắc âm thầm líu lưỡi, cảm thấy một trận sợ hãi, may mà hắn chạy kịp, bằng không thật sự bỏ mạng tại chỗ.
Đồng thời, hắn cũng lần nữa nhìn nhận lại Tiểu Ngọc.
Chuyện thế này mà nàng còn có thể nghịch chuyển cục diện, đúng là xứng danh Thiên Mệnh chi Nữ cấp sử thi!
Ực!
Trương Hạo Nhân khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, đến khi hắn kịp phản ứng lại, thì đã phát hiện y phục toàn thân mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng như vừa đi dạo một vòng quanh Quỷ Môn quan.
“Huynh… huynh đài… Vị cô nương kia, rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Hắn nhìn sang vị thanh niên tuấn tú bên cạnh, rụt rè dò hỏi, mặt mày lộ vẻ sợ sệt.
Ninh Bắc liếc nhìn hắn một cái, chẳng chút khách khí:
“Ngươi có lễ phép không đấy?”
“Xin lỗi! Là ta lỡ lời!”
Trương Hạo Nhân cười gượng, vội vàng nhận lỗi.
Rõ ràng Ninh Bắc không muốn trả lời vấn đề này, bởi đến chính hắn cũng không rõ Tiểu Ngọc rốt cuộc là thể chất gì.
Ngay sau đó, hắn phi thân nhảy xuống, tựa chim ưng sà thẳng vào lòng hố sâu. Tại trung tâm hố, một nữ tử mặc váy hồng đang nằm bất tỉnh, dường như do tiêu hao năng lượng quá độ mà lâm vào hôn mê.
Còn Hầu Vạn Niên kia thì đã sớm hóa thành tro bụi, chẳng để lại lấy một mảnh xác.
Cũng đúng thôi, dưới loại tình cảnh đó, e rằng ngay cả sinh linh Cửu cảnh cũng khó bảo toàn tính mạng, huống chi là một Đại yêu Bát cảnh!
Ninh Bắc bước đến gần Tiểu Ngọc, phát hiện trên trán nàng có một đạo ấn ký kỳ dị đang nhấp nháy, tựa như ẩn chứa huyền cơ của vũ trụ, chỉ liếc mắt nhìn thôi mà hắn đã cảm thấy toàn thân run rẩy, linh hồn suýt chút nữa rời thể.
May thay, ấn ký kia chỉ lóe lên chốc lát rồi dần dần ẩn mất.
Ninh Bắc phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lóe lên tinh quang, khẽ cảm thán:
“Thú vị… Thật thú vị…”
Ninh Bắc ôm lấy Tiểu Ngọc đang hôn mê quay trở lại mặt đất. Sắc mặt Trương Hạo Nhân có phần phức tạp, ánh mắt nhìn đôi nam nữ trước mắt kia, tựa như đang nhìn một đôi quái vật kỳ lạ hiếm có trên đời.
Ngay khi Trương Hạo Nhân cho rằng, Ninh Bắc sẽ nói gì đó với mình, kết quả lại bị đối phương hoàn toàn xem nhẹ, cứ thế đi lướt qua người hắn.
Nhìn bóng lưng vị thanh niên tuấn mỹ kia, khóe miệng Trương Hạo Nhân giật giật mấy lần, cuối cùng không nhịn được mà quát lên:
“Này, ngươi đứng lại cho ta!”
Ninh Bắc dừng bước, quay đầu lại, thần sắc mang theo vài phần cảnh giác:
“Có chuyện gì?”
Trương Hạo Nhân quả thực không chịu nổi sự lạnh nhạt như thể người xa lạ này. Theo quan niệm của hắn, đã cùng nhau kề vai chiến đấu qua một trận, giờ đây chiến cuộc đã chấm dứt, chẳng phải tiếp theo nên là tự giới thiệu bản thân, giao lưu một phen, kết giao tình hữu nghị hay sao?
Cớ sao lại là bộ dạng “mặc quần xong liền trở mặt không nhận người” thế này?
“Ta biết lúc đầu ra tay với ngươi là ta không đúng, nhưng ta cũng bị hắn lừa gạt mà thôi. Huống hồ sau khi giải quyết xong hắn, chẳng phải ta cũng ra tay giúp ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi còn đang trách ta?”
Trương Hạo Nhân dậm chân, vẻ mặt như nàng dâu nhỏ chịu ấm ức, oán thán mở miệng.
Ánh mắt Ninh Bắc nhìn hắn như đang nhìn kẻ ngốc:
“Thật là vớ vẩn, ta căn bản không để bụng chuyện đó!”
Dứt lời, hắn liền xoay người rời đi.
“Khoan đã!”
“Khốn kiếp, lại gì nữa đây?”
Lúc này.
Trương Hạo Nhân điều chỉnh lại tâm trạng, vẻ mặt trang trọng, chắp tay cao giọng nói:
“Tại hạ Trương Hạo Nhân, đến từ Trương gia Thanh Vân thành, dám hỏi huynh đài tôn tính đại danh là gì?”
Hắn cảm thấy, người có thực lực như Ninh Bắc tuyệt đối không phải kẻ vô danh tiểu tốt. Có lẽ chỉ cần báo tên ra là có thể biết được lai lịch của đối phương.
“Thanh Vân thành, Trương gia?”
Ninh Bắc khẽ nhướng mày.
Theo ký ức hắn biết được, Trương gia Thanh Vân thành vốn là một thế gia bất hủ đã suy tàn. Tổ tiên từng xuất hiện một vị Thiên Nhân, dù có sa sút đi nữa thì “con lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa”, gia tộc truyền thừa tới nay vẫn có thể xếp vào mười hạng đầu trong trăm đại thế gia của Đại Ngụy, nền tảng thâm hậu, cường giả đông đảo.